Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 3927: như thế không phải là quá dễ rồi sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Câm mồm!” Lưu Thiết đạp thuộc hạ của mình một cái: “Tiên sinh còn đang ở đây, làm gì có chỗ cho ngươi xen mồml”

Vừa rồi Mã Văn Húc đã nói rõ ràng, Kim Phi mệnh lệnh đội viễn chinh, nếu có ý kiến khác với Lạc Lan thì phải lấy ý kiến của Lạc Lan làm chuẩn, nhưng thủ hạ của hắn vẫn mắng bọn Mã Văn Húc nhu nhược, thì chẳng phải là đang mắng Kim Phi sao?

Thuộc hạ kia cũng tự thấy mình bị kích động quá, hắn không dám giải thích cho bản thân, rụt cổ lùi lại vào một góc.

Phần lớn nhân viên hộ tống đều là mấy ông đực rựa EQ thấp, mồm nhanh hơn não, Kim Phi cũng chẳng thèm chấp một tên thuộc hạ, y chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống, kể lại cho ta từ đầu đến đuôi chuyện các ngươi tới nước K đi.”

“DạI” Mã Văn Húc gật đầu, sau khi mấy người Kim Phi, Lưu Thiết ngồi xuống hết thì mới dám ngồi xuống theo.

Theo lời kể của Mã Văn Húc, sau khi Lạc Lan tới nước K thì không vội vã thu mua luôn, mà trước tiên cô ấy nghiên cứu các nơi, sau khi nghiên cứu rõ ràng mới bắt đầu giở lại mưu kế bán đấu giá thủy tinh và hắc đao ra.

Lúc ban đầu thì mọi thứ tiến triển rất thuận lợi, quý tộc địa phương chưa từng thấy thủy tinh, họ coi chúng như đá quý, cho nên chúng nhanh chóng được giới quý tộc quyền quý ưa chuộng, Lạc Lan chỉ cần một túi nhỏ đựng châu Thủy Ngọc, là có thể đổi được rất nhiều vàng bạc, rồi cô ấy lại nhanh chóng dùng số vàng này. mua lương thực.

Cây to đón gió, cho dù Lạc Lan đã rất cẩn thận, sợ có người chú ý đến mình, cô ấy đã thuê rất nhiều người dân bản xứ mua lương thực giúp bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn bị một vị quan nhỏ chuyên phụ trách quản lý thị trường ở nơi đó chú ý, rồi tìm đủ loại lý do để làm khó dễ.

Vốn là Lạc Lan muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, cho tên quan nhỏ này một ít tiền rồi đuổi hắn đi, nhưng nào ngờ tên quan này quá tham lam, hắn đòi hỏi nhiều hơn hẳn so với mức độ mà Lạc Lan có thể chấp nhận được, thế là hai bên không bắt tay được với nhau.

Đối với kẻ như Lạc Lan đã thấy ở kinh thành rất nhiều rồi, sau khi đuổi tên quan nhỏ đó đi, thì cô ấy lập tức phái người đi hối lộ quan trên của hắn.

Vị quan trên đó không biết thân phận thật sự của Lạc Lan, Lạc Lan lại rất hào. phóng, khiến tên quan trên đó rất hài lòng, duyệt đơn luôn cho Lạc Lan, còn thuận tiện bãi miễn tên quan nhỏ kia.

Câu chuyện tới đây thì có thể coi như mọi thứ vẫn còn bình thường hết, nhưng mọi người ai cũng không ngờ rằng, tên quan nhỏ kia lại chặn đường quan thổ ty để cáo trạng, khiến sự việc vỡ lở.

Thổ ty có thể coi là hoàng đế của riêng một vùng, hắn chỉ cần điều tra một chút là phát hiện được Lạc Lan thu mua thóc giống và hạt giống cây bông số lượng lớn, hắn còn điều tra được là châu Thủy Ngọc là được bọn Lạc Lan bán ra.

Trước đó hắn mới thu được hai viên châu Thủy Ngọc được cấp dưới hiếu kính, hắn rất yêu thích chúng, sau khi biết tin, thì tên thổ ty này nổi lòng tham, hắn tìm bừa một lý do để niêm phong tất cả kho hàng của đội viễn chinh, yêu cầu Lạc. Lan phải đổi bằng rất nhiều châu Thủy Ngọc.

“Tiên sinh, châu Thủy Ngọc không quý, chỉ bằng chúng ta cấp cho chúng mấy túi, trước vận được lương thực trở về rồi lại bàn tiếp?”

Tả Phi Phi đề nghị.

“Châu Thủy Ngọc không quý, số hàng chất lượng tàn thứ mỗi ngày sản xuất từ xưởng thủy tinh cũng có thể đè chết tên thổ ty nước K kia, nhưng lòng tham là không đáy, chúng ta cho chúng hai túi, rất có thể hẳn sẽ đòi ba túi!” Kim Phi lạnh lùng trả lời.

“Lão Mã, sau khi các ngươi tới nước K thì có để lộ phi thuyền và khinh khí cầu không?”

Lưu Thiết nhìn Mã Văn Húc, hỏi.

“Không hề/ Mã Văn Húc lắc đầu, đáp: “Cô nương Lạc Lan nói mấy thứ này rất dễ khiến dân bản xứ sợ hãi, cho nên khi tới nước K thì đầu tiên là đáp xuống núi sâu, rồi mới hóa trang thành đội buôn bình thường để vào thành.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ

2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh

3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào

4. Không Thể Buông Tay Anh

=====================================

Nghe Lưu Thiết hỏi thế, thì Kim Phi cũng hỏi: “Vậy đội tàu của tướng quân Trịnh có đến nước K không?”

“Họ tới vùng biển quanh nước K rồi, nhưng cô nương Lạc Lan truyền tin cho tướng quân Trịnh, tạm thời không cho anh ta tới gần bến tàu.”

Mã Văn Húc đáp: “Dựa theo tin tức mà tướng quân Trịnh truyền cho bọn ta, phía nước K chắc hẳn chưa phát hiện bọn họ!”

“Như thế không phải là quá dễ rồi sao?”

Thuộc hạ của Lưu Thiết không kìm được, lại nói leo: “Tiên sinh, đội tàu của chúng ta tới rồi, mà chúng lại không biết phi thuyền, chúng ta phái phi thuyền đến đó luôn, xử lý tên thổ ty này không phải xong sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio