Tuy nước K không phải là một nước lớn, nhưng chốn quan trường cũng vòng vo quanh co không khác gì Đại Khang.
Trần Chí Cường cũng là một con cáo già trong quan trường, rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt của người khác, lúc này ông ta thấy Lão Uông và Mã Văn Húc không đúng lắm, nên quay sang nhìn phiên dịch viên: “Bọn họ nói gì vậy?”
Thế là phiên dịch viên lặp lại cuộc trò chuyện giữa Lão Uông và Mã Văn Húc.
Trần Chí Cương nghe xong thì nhận ra Mã Văn Húc hình như muốn kéo dài thời gian, nhưng hắn không vạch trần ngay, mà lại đảo mắt, rồi nói với phiên dịch viên: “Các ngươi chờ ở đây một chút, ta về xin chỉ thị của ngài Thổ ty!”
Phiên dịch viên cũng không phải kẻ ngốc, nhưng vì kẻ có quyền có thể đè chết người dưới cấp, nên Trần Chí Cường mà để họ lại ở đây, họ cũng đành phải kiên nhãn chờ.
Còn Trần Chí Cường thì chạy về phía ngọn núi đối diện.
Hắn chưa chạy được bao xa, có một binh lính cưỡi ngựa đi xuống từ sườn núi.
Mặc dù người kia chỉ là một binh lính bình thường, nhưng Trần Chí Cường có thể nhận ra qua bộ giáp Đằng của người nọ, đây là cận vệ của Thổ ty, nên nhanh chóng nhường đường cho anh ta.
Nhưng anh ta lại ghìm dây cương lại, dừng lại bên cạnh Trần Chí Cường.
“Thổ ty sai ta tới hỏi ngươi, bọn họ có chịu đầu hàng không?” Binh lính kia không xuống ngựa, mà nhìn từ trên cao xuống, hỏi.
“Về trả lời cho ngài Thổ ty, người phụ trách thương đội của Đại Khang đang ở trên thuyền, nên Nhị đương gia của bọn họ đang về xin chỉ thị.” Trần Chí Cường cúi đầu đáp.
Binh lính kia nghe thấy vậy, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đầu hàng thì đầu hàng, không đầu hàng thì thôi, xin chỉ thị làm cái gì?
Nhưng anh ta cũng chỉ là người đưa tin, Trần Chí Cường trả lời thế nào, anh ta đưa nguyên văn câu trả lời về là được.
Vì thế anh ta lập tức quay đầu ngựa, trở về.
Tuy ngựa chiến của nước K vừa gầy vừa nhỏ, nhưng khi chạy trên đường núi lại cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đưa binh linh kia quay về sườn núi đối diện.
“Trần Chí Cường nói thế nào?” Thổ ty hỏi: “Vì sao thương nhân của Đại Khang vẫn chưa buông vũ khí xuống?”
“Trần Chí Cường nói rằng người phụ trách thương đội của Đại Khang đang ở trên thuyền, Nhị đương gia của thương đội kia đang đi xin chỉ thị!” Binh lính thuật lại lời của Trần Chí Cường.
“Xin chỉ thị?” Vẻ mặt của thổ ty rất giống với binh lính hồi này, chỉ là binh lính không thể mắng Trần Chí Cường, nhưng hắn có thể.
“Tên Trân Chí Cường ngu ngốc này, hắn nghĩ ta đang đùa với đám thương nhân của Đại Khang kia sao?” Thổ ty tức giận mắng.
Một quan viên gần đó không cùng phe với Trần Chí Cường nhanh chóng nắm lấy cơ hội này: “Ngài thổ ty, cách đây không lâu Mã Văn Húc của đoàn thương nhân đã từng mở tiệc chiêu đãi Trần Chí Cường, chắc chắn tên Trần Chí Cường kia đã nhận được nhận ý tốt của họ nên đang cố ý kéo thời gian cho họi”
“Ngài thổ ty, đoàn thương nhân này đến từ Đại Khang, ít nhiều gì cũng đang ại diện cho Đại Khang, tùy tiện khai chiến sẽ khiến hai nước xảy ra mâu thuẫn, Trần Chí Cường lại chỉ là một quan nhỏ phụ trách bến tàu, không dám tự tiện quyết định là bình thường!”
Người cùng phe với Trần Chí Cường cũng đang ở đấy, vội lên tiếng giúp anh ta.
“Vậy sao lúc người Đại Khang giết người thì không cân nhắc đi?”
Quan viên không cùng phe với Trần Chí Cường hừ lạnh một tiếng: “Hành động này của Trần Chí Cường là phản quốc!”
Người ủng hộ Trần Chí Cường đang định nói gì đấy, thổ ty bất ngờ lên tiếng: “Trần Chí Cường đáng chết, ta sẽ giải quyết hắn ta sau!”
Thổ ty nói vậy, nghĩa là chuyện này đã quyết định sẽ như vậy, người kia nhận ra thổ ty đang rất tức giận, nên không dám mạo hiểm nữa, đành phải im lặng mà lui xuống.