Trong lòng tướng lĩnh cấm quân là một mảnh tuyệt vọng, hai người Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn trên thuyền lầu thở dài nhẹ nhõm.
Phi thuyền đến đây, cấm quân ở cửa bến tàu rõ ràng đã bị đánh mông.
Để không vô tình làm tổn thương đến đội viễn chinh, phi thuyền không bay rất thấp, mà còn không tấn công quân địch trước mặt đội viễn chinh, mà là bắt đầu ném lựu đạn cách cửa bến tàu hàng chục mét.
Binh lính của cấm quân cách cửa bến tàu tương đối gần cũng bởi vậy mà thoát khỏi trận ném bom của phi thuyền.
Nhưng bọn họ không thoát khỏi đội viễn chinh.
Cách hàng chục mét, hoàn toàn nằm trong phạm vi tấn công bằng lựu đạn của đội viễn chinh, trực tiếp bị đội viễn chinh dọn sạch.
Phía sau mặt trận bị ném bom, vẫn còn nhiều binh lính của cấm quân như trước, nhưng bọn họ đều bị tấn công bởi phi thuyền khổng lồ và lựu đạn như hạt mưa!
Mặc dù cấm quân là tinh nhuệ, nhưng không phải tất cả bọn họ đều không sợ chết, cũng không biết ai dẫn đầu trước, tóm lại, đã xảy ra tình trạng bỏ chạy tán loạn!
Một khi tình trạng chạy tán loạn đã bắt đầu thì không có cách nào có thể ngăn chặn được, những binh lính của cấm quân càng ở phía sau thì căn bản không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ nhìn thấy phi thuyền, và nghe được tiếng còi hơi và tiếng nổ mạnh.
Nhìn thấy phía trước bỏ chạy tán loạn, binh lính ở phía sau cũng quay đầu bỏ chạy.
"Lạc Lan cô nương, ta phái người đi thông báo cho đội viễn chinh rút về đây hết nhé?" Trịnh Trì Viễn nhìn về phía Lạc Lan.
Lúc này, cấm quân đã sắp bị đánh tan, không còn ai có thể tổ chức để đám người Lão Uông có thể lui lại.
Nhưng ai ngờ Lạc Lan lại lắc đầu: "Nếu phi thuyền đã đến rồi thì không cần phải rút lui!"
"Không cần rút lui?" Trịnh Trì Viễn nghỉ ngờ hỏi: “Lạc Lan cô nương có tính toán gì ư?”
“Không có tính toán gì, chỉ là muốn nói chuyện với thổ ty đại nhân của nước K"
“Nói chuyện gì?”
“Bởi vì thổ ty chặn chúng ta lại, chúng ta đã lãng phí nhiều dầu hỏa và lựu đạn như vậy, yêu cầu hẳn chỉ trả một chút, không quá đáng đâu đúng không?" Lạc Lan hỏi một cách thản nhiên.
"Lạc Lan cô nương, cô định bắt thổ ty à?" Trịnh Trì Viễn hít vào một hơi khí lạnh.
Anh ta cảm thấy đánh cấm quân của nước K thành như vậy là được rồi, rút đội viễn chinh về, mọi người lái thuyền lầu rời đi, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành rồi.
Ai ngờ Lạc Lan lại hung ác như thế, còn định bắt thổ ty, đe dọa đối phương phải trả tiền đầu hỏa và lựu đạn.
Đây không còn là một cái tát vào mặt, mà là ấn đầu của thổ ty xuống hố phân luôn rồi!
"Sao có thể nói bắt được chứ, chỉ là tìm thổ ty đại nhân để tâm sự mà thôi," Lạc Lan hỏi: “Trịnh tướng quân, ngươi có ý kiến gì không?”
Trịnh Trì Viễn hơi do dự, rồi lắc đầu và nói: "Không có! Mọi chuyện đều nghe theo quyết định của Lạc Lan cô nương!"
Trước khi lên đường, Kim Phi đã viết một lá thư yêu cầu anh ta phải phối hợp với Lạc Lan, trước đó, Mã Văn Húc đi từ thành Du Quan đến đây, Kim Phi lại viết thư cho anh ta, lần này không còn đơn giản là phối hợp nữa, mà là yêu cầu anh †a nghe theo sự sắp xếp của Lạc Lan trong thời gian ở nước K.
Trịnh Trì Viễn có thể không phục Lạc Lan, nhưng anh ta không dám không phục Kim Phi.
"Trịnh tướng quân nói quá lời rồi, một cô gái nhỏ như ta cũng không hiểu việc đánh trận của quân đội, không dám chỉ huy lung tung, còn xin Trịnh tướng. quân giúp đỡ mời thổ ty tới đây!" Lạc Lan hành lễ với Trịnh Trì Viễn.
“Lạc Lan cô nương khách sáo rồi!" Trịnh Trì Viễn nhanh chóng đáp lại, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh ta có thể tuân theo mệnh lệnh của Kim Phi, nghe theo sự chỉ huy của Lạc Lan, nhưng anh ta cũng thực sự lo lắng rằng Lạc Lan sẽ chỉ huy lung tung, khiến cho thủy quân có người chết và người bị thương.
Bây giờ, nhìn thì có vẻ như Lạc Lan không phải là loại người ỷ vào sự tin tưởng mù quáng của Kim Phi mà làm xằng làm bậy, mà là một người rất tự mình biết mình, chỉ đưa ra yêu cầu của mình, chứ không hề lấy đi quyền chỉ huy của mình.