“Thủy thủ này thật lợi hại!” Lạc Lan cảm thán: “Cậu bé thoạt nhìn vẫn còn ít tuổi?”
“Nó còn không lớn bằng thằng con trai nhỏ của ta kìa, là thủy thủ nhỏ tuổi nhất kể từ khi thủy quân thành lập tới nay!” Trịnh Trì Viễn nói: “Thủy Oa sinh ra là để chinh phục biển cả!”
“Đúng vậy.” Lạc Lan gật đầu: “Sao lúc trước lại chưa từng gặp vậy?”
Cô ấy có thể nhìn ra Trịnh Trì Viễn rất thích cũng rất coi trọng người thủy thủ tên Thủy Oa này, theo lí mà nói hẳn là anh ta sẽ mang theo bên người để bồi dưỡng, kết quả mấy lần Lạc Lan lên thuyền đều chưa từng gặp đứa trẻ này.
Trịnh Trì Viễn thở dài nói: “Đứa nhỏ Thủy Oa này đang giận ta!”
“Ngài là Thống soái thủy quân, còn có người dám giận ngài sao?” Lạc Lan nghe vậy thì bật cười: “Tại sao vậy?”
“Tại vì ta không dẫn nó lên bờ, cũng không cho nó tham gia vào lần hành động trước!” Giọng của Trình Trì Viễn có phần bất lực: “Bây giờ đứa trẻ này không để ý tới ta nữa!”
Thủy Oa lần đầu tới nước K, cậu bé vẫn luôn muốn lên bờ xem thử, nhưng trước đó Trịnh Trì Viễn là lén lút lên bờ, cần lẩn trốn người bản địa, Thủy Oa còn nhỏ tuổi, dáng người cũng nhỏ, Trịnh Trì Viễn lo lắng bị bại lộ nên không dẫn theo. cậu bé lên bờ.
Sau này thủy quân và cấm quân đánh nhau, Thủy Oa cũng muốn lên ca-nô tác chiến, nhưng trước khi Trịnh Trì Viễn rời đi còn đặc biệt dặn dò quan chỉ huy ở lại canh giữ không được để Thủy Oa lên ca-nô, khiến Thủy Oa vô cùng tức giận.
Nếu như là thủy thủ bình thường, Trịnh Trì Viễn đã hạ lệnh thì nhất định không dám phản kháng, nhưng suy cho cùng Thủy Oa vẫn chỉ là một đứa trẻ, từ hôm đó đã bắt đầu cố ý tránh mặt Trịnh Trì Viễn, thời gian tập hợp gặp Trịnh Trì Viễn cũng sẽ không nói lời nào với anh ta.
“Xem ra vẫn còn là trẻ con.” Lạc Lan nghe Trịnh Trì Viễn giải thích xong, cũng bật cười: “Sau này trưởng thành rồi cậu bé sẽ hiểu tấm lòng của Trịnh tướng quân thôi."
Trịnh Trì Viễn mỉm cười không đáp, thực ra anh ta cũng nghĩ giống như Lạc
Lan, Thủy Oa còn nhỏ, trưởng thành sẽ hiểu dụng ý của anh ta.
Bồi dưỡng một nhân tài giống với việc điêu khắc, tuổi của Trịnh Trì Viễn không quá cao, anh ta sẵn lòng tiêu hao thời gian cùng Thủy Oa trưởng thành.
Mấy ngày tiếp theo, Lạc Lan đặc biệt quan sát thủy thủ tên Thủy Oa này.
Cô ấy phát hiện Thủy Oa rất được các thủy thủ yêu mến, cũng có thể là vì tuổi còn nhỏ, các thủy thủ cưng chiều cậu bé giống như cưng chiều em trai vậy, Thủy Oa cũng thường xuyên lặn xuống biển mò cá cho các thủy thủ.
Cuộc sống trên biển có phần khô khan, nhưng Lạc Lan cảm thấy như vậy. cũng rất tốt, rất yên tĩnh, có thể khiến bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại.
Phía hạm đội, Thủy Oa chỉ dùng cánh tay mò cá, thành Du Quan ở cách đó mấy nghìn km đã phủ băng tuyết kín thành rồi.
Đợt tuyết lần trước còn chưa kịp tan, lại bắt đầu rơi một trận tuyết mới.
Gió bắc gào thiết xen lẫn với trận tuyết lớn bay trên bầu trời, lớp tuyết cô đọng còn dày hơn cả eo, ngay cả mặt biển cũng bị đóng băng lại!
Lúc này người Đông Man căn bản không thể tới công thành, nhưng Lưu Thiết vẫn yêu cầu các nhân viên hộ tống tới tường thành trực ban như bình thường.
Cũng may Kim Phi đoán được mùa đông sẽ rất lạnh nên trước khi mặt biển đóng băng đã nắm bắt thời gian cho người gửi nhiều than đá tới, sau khi tới liên minh bộ lạc nhỏ, lại tổ chức cho bọn họ tới khu rừng cách đó không xa chặt cây đốn củi, hiện giờ vật tư cho mùa đông tạm thời đã đủ.
Nhưng bởi vì thiếu đồ chống rét nên tất cả mọi người chỉ có thể trốn trong những căn phòng có bếp lò, không dám ra ngoài, khi các nhân viên hộ tống canh gác ở trên dưới tường thành đều phải quấn chăn lên người, đợi sau khi tới trạm gác, các nhân viên hộ tống tan ca lại quấn chăn đi xuống.
Nếu không quấn chăn, thì chỉ cần đoạn đường lên xuống tường thành này thôi cũng có thể lạnh khiến người ta bị thương.
Kim Phi đứng ở đằng sau cửa sổ, nhìn màu trắng vô tận ở trước mặt, lo lắng nói: “Không biết chỗ Thiết Ngưu thế nào rồi?”
Thiết Ngưu trấn thủ thành Vị Châu, cùng là vùng thành thị biên giới phía bắc, thành Du Quan rét lạnh như vậy, vậy thành Vị Châu không cần nói.
Thành Du Quan sát biển, trước khi mặt biển đóng băng, Kim Phi đã vận chuyển tới đây một lượng lớn than đá trước, để trải qua mùa đông là hoàn toàn không có vấn đề, thành Vị Châu là toà thành nội địa, ở giữa còn có đất Tấn chưa bình định ngăn cách nên căn bản không thể vận chuyển than đá tới đó được.
Mặc dù Kim Phi đã viết thư cho Thiết Ngưu từ lâu, nói anh ta chuẩn bị trước vật tư cho mùa đông, cũng không biết anh ta có chuẩn bị đủ không.
Nếu như không có đủ nhiên liệu để làm ấm, thời tiết lạnh như vậy, thực sự có thể lạnh chết người.