"Bây giờ mà có phi thuyền tới ư?" Kim Phi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, bên ngoài gió bắc đang gào thét, tuyết rơi dày đặc, trên cột cờ lá cờ được thu vào, nhưng trong trời tuyết rơi, một chiếc phi thuyền bay lảo đảo về thành.
Trước đây, cứ vài ngày sẽ có một chiếc ca-nô đến, chuyển vài lá thư, báo và những thứ khác đến thành Du Quan, sau đó đưa thư mà Lưu Thiết thông báo về sự an toàn của anh ta và những lá thư của tướng sĩ thủ thành gửi cho gia đình về Xuyên Thục.
Nhưng kể từ khi nước biển đóng băng, ca-nô và thuyền lầu không thể vào. được, phi thuyền cũng không thể tiến vào.
Bởi vì gần đây gió và tuyết quá mạnh, khiến con người ngay cả mở mắt cũng không mở nổi, phi thuyền rất lớn, nguy hiểm khi hạ cánh thực sự quá lớn.
Kể từ khi trận bão tuyết bắt đầu, thành Du Quan đã hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, lúc này, bất chấp trận bão tuyết, một chiếc phi thuyền bất ngờ bay tới, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kim Phi là ở Xuyên Thục hoặc Đông Hải có chuyện gì đó đã xảy ra.
Kim Phi cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, Nhuận Nương và Tả Phi Phi vội vàng lấy mũ và khăn quàng cổ giúp Kim Phi đội vào, công chúa Lộ Khiết cũng đeo găng tay mang trên cổ vào tay Kim Phi.
Bắc Thiên Tâm đã mặc quần áo xong, mang theo bên mình cây kiếm màu đen, đi theo Kim Phi và Lưu Thiết ra khỏi nhà.
Kim Phi rùng mình ngay khi rời khỏi nhà.
Mặc dù đã mặc áo khoác da và đội mũ, chỉ để lộ vùng mũi và mắt, nhưng vẫn lạnh cóng như vậy.
Tuy không có nhiệt kế nhưng Kim Phi chỉ bằng cảm giác có thể xác nhận nhiệt độ ít nhất cũng -15 độ.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời người, y cảm thấy lạnh như vậy.
Chẳng trách kiếp trước người Đông Bắc đều đến phía nam vào mùa đông, trời quá lạnh, chỉ có người ở phương nam chưa từng thấy tuyết mới cảm thấy ở phương bắc vui, tạo thành đội đi chơi tuyết ở vùng Đông Bắc, bị cư dân mạng chế giễu là cuộc thám hiểm phương bắc thành công nhất của người phương nam.
Lúc ấy, Kim Phi cũng muốn đi, đáng tiếc y quá bận rộn với công việc, không có thời gian để bận tâm đến, xong việc chỉ có thể xem tin tức, hóng hớt một chút.
"Cũng không biết liệu mình có còn được một lần nữa xem lại cuộc thám hiểm phương bắc của người phương nam hay không."
Trong lòng Kim Phi cảm khái.
Cuộc thám hiểu phương bắc của người phương nam không chỉ là một trò đùa mà còn là minh chứng cho sự thịnh vượng của đất nước, nhân dân phồn vinh, vật chất phong phú, an ninh ổn định, giao thông thuận lợi, nếu đổi thành bây giờ, ngay cả áo bông cũng không có, ở Trung Nguyên cũng có thể chết cóng, ai có thể bất chấp gió tuyết đi ngàn dặm tới Đông Bắc?
Nếu cuộc đời này của Kim Phi còn nhìn thấy được, có nghĩa là tình hình ở Đại Khang đã rất ổn định, vật chất rất phong phú, giao thông và an ninh cũng rất tốt, người dân có tiền và có đủ khả năng đi du ngoạn.
Chỉ nghĩ đến đây, Kim Phi cảm thấy rất thành tựu. Nhưng y cũng biết muốn làm được những chuyện này vô cùng khó khăn, nhưng không sao, Kim Phi còn trẻ, cho dù y và Cửu công chúa không làm được thì con cháu của bọn họ nhất định có thể làm được.
Với những suy nghĩ miên man trong lòng, đám người đã đi đến một nơi đất trống.
Nơi đất trống này là sân bay cho phi thuyền và khinh khí cầu hạ cánh, tuy nhiên do gần đây gió tuyết quá lớn nên không có phi thuyền nào tới, Lưu Thiết không cho người dọn dẹp, tuyết ngập đến đầu gối như những nơi khác.
Lúc này, có một chiếc phi thuyền sắp hạ cánh, một nhóm nhân viên hộ tống đang khẩn trương dọn tuyết, có thêm vài nhân viên hộ tống đang dùng xẻng thăm dò xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Họ đang tìm gì vậy?" Bắc Thiên Tâm tò mò hỏi.