Từ trước tới nay, Lạc Lan đều rất có chừng mực, bây giờ đột nhiên thay Mã Văn Húc xin công, khiến Kim Phi rất bất ngờ, cũng hơi không hiểu.
Kim Phi luôn cho rằng, sức lực của một người là có hạn, y không muốn lãng phí tinh thần và thể lực suy đoán suy nghĩ của người khác, đã hỏi thẳng: "Lạc Lan cô nương, cô cũng biết tính của ta, không thích vòng vo, ở đây không có người ngoài, cô muốn nói gì cứ nói thẳng đi!"
"Tiên sinh đã nói như vậy, vậy ta cũng sẽ nói thẳng!"
Nghe câu hỏi thẳng thừng của Kim Phi, Lạc Lan hơi ngây người một lúc, có
điều vẫn là tiếp tục nói: "Ta thấy Mã đại ca làm phó đội trưởng ở đội viễn chỉnh, có chút chôn vùi nhân tài!"
"Ý của cô là, anh ta phải làm đội trưởng?"
Kim Phi hơi chau mày.
Đội trưởng đội viễn chỉnh là Lão Uông, nếu để Mã Văn Húc làm đội trưởng, vậy thì chính là bảo Lão Uông nhường địa vị.
Lão Uông đang yên đang lành, tùy tiện bảo anh ta nhường địa vị, rõ ràng không thích hợp.
Đương nhiên, cũng có thể đề bạc Lão Uông đến chức vụ khác, vị trí đội trưởng như thế đã bỏ trống rồi, Mã Văn Húc phó đội trưởng này lên chức hợp tình hợp lý.
Nhưng những thứ này đều là việc quân đội, Lạc Lan làm một chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, đưa ra đề nghị này quả thật vượt ranh giới rồi.
“Tiên sinh, ta biết, bây giờ lời ta nói không thích hợp, cũng không nên, nhưng vì Đại Khang, vì tiên sinh và bệ hạ, ta nghĩ ta phải nói ra."
Lạc Lan nói: "Lần này đi nước K, ta luôn giao tiếp với huynh đệ của đội viễn chinh, có chút hiểu biết về họ, Lão Uông đại ca dũng mãnh đánh trận không sợ chết, là một quân nhân hợp quy cách, nhưng..."
Nói đến đây, Lạc Lan ngừng một chút, nhưng sau đó vẫn là tiếp tục nói: "Nhưng theo quan điểm cá nhân ta mà nói, Lão Uông đại ca không thích hợp giữ chức tổng chỉ huy!"
Nghe đến đây, Kim Phi cuối cùng hiểu ý của Lạc Lan.
Vốn dĩ cô ấy là thấy tính cách của Lão Uông hơi xúc động, thích hợp làm người chấp hành, không thích hợp làm người quyết định sách lược.
"Tiên sinh, ta nói những thứ này, không phải vì ta không có gì không giấu diếm với Lão Uông đại ca, ngược lại, Lão Uông đại ca trong nhiệm vụ lần này có biểu hiện vô cùng tốt, cũng rất phối hợp với ta, nhưng lần sau ta không đi nước K nữa, đến lúc đó ta lo lắng Mã đại ca và lão Uông đại ca sẽ có xung đột!"
Lạc Lan nói: "Tiên sinh, nước K thật sự là vùng đất trù phú, có rất nhiều thứ mà Đại Khang chúng ta không có, với lại bọn họ liên tục được mùa lớn mấy năm, hạt lúa căn bản không ăn hết, chúng ta có thể giữ hợp tác thời gian dài với bọn họ, dùng đồ của chúng ta đổi hạt lúa với họ, để thuyên giảm áp lực lương thực, cho nên ta thấy phải thực hiện tốt quan hệ với nước K, về mặt này mà nói, Mã đại ca càng thích hợp!"
Lạc Lan và Nguyên Thái Vi là phó lãnh đạo của thương hội Kim Xuyên, cũng là trợ thủ đắc lực của Đường Tiểu Bắc, lần này đi nước K là Kim Phi tìm Đường Tiểu Bắc mượn người, vả lại còn điều người đi trước mới thông báo sau, vì chuyện này, Đường Tiểu Bắc còn không vui.
Theo giao hẹn, sau khi hạm đội từ nước K trở về, Kim Phi phải phải trả Lạc Lan cho Đường Tiểu Bắc.
Lạc Lan không đi, vậy thì người có tiếng nói ở nước K chính là Lão Uông.
Kim Phi cũng không hiểu rõ Lão Uông lắm, nhưng Lạc Lan đã nhắc nhở nghiêm túc như vậy, cho dù là vì tư lợi hay thật sự vì nghĩ cho Đại Khang, Kim Phi đều phải coi trọng.
Có điều y cũng không lập tức trả lời Lạc Lan, mà nói: "Cám ơn nhắc nhở của cô, sau khi trở về ta sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này!"