Cửu công chúa không phải là người tùy ý nói chuyện phiếm, Kim Phi hỏi: “Nàng lo ta định đô ở Đông Hải à?”
Cửu công chúa không ngờ Kim Phi lại hỏi thẳng như vậy, cô ấy sửng sốt một chốc, cuối cùng gật đầu: “Không thể nói là lo lắng, ta chỉ muốn hỏi phu quân xem có phải có ý này hay không”.
“Từ góc độ phát triển kinh tế, vị trí của Đông Hải quả thực rất tốt, nhưng từ góc độ của việc đóng đô, Đông Hải không thích hợp”, Kim Phi nói: “Cho nên ta không thể đặt đô ở Đông Hải”.
Nghe Kim Phi nói thế, Cửu công chúa thở phào.
Kinh đô luôn là trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị của một quốc gia, phía đông của Đông Hải là biển, không phải là một vị trí phù hợp cho việc đóng đô.
Kim Phi phát triển mạnh ở Đông Hải, lại nhiều lần nhấn mạnh đến lợi thế địa lý và tiềm năng phát triển của Đông Hải, cô ấy thực sự lo lắng Kim Phi có kế hoạch đặt đô ở Đông Hải.
Bây giờ nhận được câu trả lời chính xác của Kim Phi, cuối cùng Cửu công chúa cũng có thể yên tâm rồi.
Cô ấy cười hỏi: “Vậy phu quân có nơi nào vừa ý chưa?” “Hiện tại vẫn chưa”, Kim Phi lắc đầu: “Nếu có, ta nhất định sẽ bàn với nàng”. Đóng đô là việc lớn, Kim Phi vẫn chưa có quyết định.
Thấy Kim Phi trả lời như thế, Cửu công chúa cũng không hỏi nhiều, mà hỏi đến hiện trạng của Đông Hải và thành Du Quan.
Xe ngựa lăn bánh về phía trước, quay về đến làng Tây Hà vào lúc chạng vạng.
Kim Phi vừa trở về đến nhà thì vừa lúc gặp được bốn đứa trẻ đi học về, khi nhìn thấy Kim Phi, Tiểu Nga ném cặp sách đi rồi chạy phía Kim Phi, lao vào vòng tay y.
“Tỷ phu, lần này sao huynh ra ngoài lâu thế chứ?”
“Sao nào, nhớ ta rồi à?”, Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga.
“Ừ, nhớ chứ”, Tiểu Nga gật đầu, nhưng ánh mắt đảo quanh nhìn mấy người Thiết Chùy phía sau Kim Phi.
“Ta thấy muội chẳng nhớ ta đâu, là nhớ đồ ăn ngon thì đúng hơn”.
Kim Phi vỗ đầu Tiểu Nga, sau đó vẫy tay với phía sau.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
Một cận vệ bước đến, tay cầm một túi vải.
“Thứ Đông Hải và thành Du Quan có, Xuyên Thục chúng ta cũng có, đây là trái cây sấy khô mà Lạc Lan tỷ mang về từ nước K, các muội có thể lấy chia với nhau”.
Kim Phi đưa túi vải cho Tiểu Nga.
“Cảm ơn tỷ phu”, Tiểu Nga nắm chặt túi vải, xoay người chạy vào trong nhà.
Ba người A Xuân chào Kim Phi, cũng chạy về theo.
Quan Hạ Nhi bực mình liếc nhìn Kim Phi: “Chàng nuông chiều muội ấy như thế, sớm muộn gì cũng bị chàng chiều hư”.
“Ta đi xa về, đem chút quà về cho mấy đứa nhỏ, sao lại là nuông chiều các muội ấy chứ?”
“Vậy sao chàng không mang quà về cho ta?”
“Sao nàng biết không mang về?”, Kim Phi vẫy tay với phía sau, cận vệ lại đưa một túi vải đến: “Đây là cho nàng”.
Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, ôm túi vải đi về.
Tối hôm đó, Kim Phi nhờ Quan Hạ Nhi gọi Đường Đông Đông về, một đám người đã tổ chức một bữa tối đầy náo nhiệt.
Ăn cơm xong, Cửu công chúa rời đi trước, lúc Đường Đông Đông định đi thì Kim Phi gọi lại: “Đông Đông, cô đợi một lát”.
Nghe thế Đường Đông Đông dừng bước, tim đập nhanh, mặt cũng dần đỏ
lên. Những người khác cũng quay đầu nhìn Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đưa mắt ra hiệu cho Kim Phi “Cuối cùng chàng cũng thông suốt rồi”, sau đó xoay người rời đi.
Mấy người Tả Phi Phi, Nhuận Nương cũng thức thời đi theo.
“Tiên sinh, có việc gì sao?”, Đường Đông Đông thấp thỏm hỏi.