"Để làm gì?" Kim Phi hơi sửng sốt, không ngờ Tiểu Ngọc sẽ hỏi vấn đề này.
Nhưng y vẫn trả lời: "Thứ nhất, người dân Trung Nguyên cũng là con dân của Đại Khang, và cũng là con cháu của Viêm Hoàng, chúng ta nên giúp đỡ.
Tiếp theo, từ góc độ lợi ích thì dân cư là nền tảng của tất cả, cho dù đó là trồng trọt hay là xây dựng nhà xưởng, đều cần rất nhiều lao động, dân số của Đại Khang vốn quá ít, không thể để nhiều người chết hơn nữa!”
"Đúng là như vậy, nhưng lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?" Lúc này Thiết Thế Hâm đã đoán được lý do Cửu công chúa gọi bọn họ đến
đây, chắc chắn là cô ấy cũng hơi lo lắng về kế hoạch của Kim Phi, nhưng không muốn xung đột với Kim Phi, vì vậy gọi họ đến nói thay.
Nhớ đến những lời Cửu công chúa đã nói vào ban ngày, nên đề nghị: "Tiên sinh, hay là như vậy đi, ngài bố trí hạm đội đến nước K vận chuyển lương thực
trước, rồi mới căn cứ vào số lượng lương thực mà chúng ta vận chuyển về để quyết định cứu giúp bao nhiêu người bị nạn, như vậy thì cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta!”
"Thiết đại nhân, ngươi có biết một người không ăn cơm có thể sống được bao lâu không?" Kim Phi hỏi.
Thiết Thế Hâm không biết tại sao Kim Phi lại đột nhiên hỏi như thế, nên lắc đầu đáp: "Ta không biết!"
"Khoảng bảy ngày, nhưng đó là tình huống bình thường, nếu đã đói như vậy từ trước thì ba đến bốn ngày sẽ có thể bị chết đói."
Kim Phi trả lời: “Theo tình báo do Hàn đại ca gửi về thì có rất nhiều người dân ở Trung Nguyên đã hết lương thực, trước đó họ vẫn dựa vào việc đào rễ cỏ và nhai vỏ cây để sống, bây giờ tuyết rơi, thậm chí còn không thể ra cửa, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người phải chết đói!
Hạm đội đi nước K, cho dù mọi việc suôn sẻ, đi suốt ngày đêm, thì nhanh nhất cũng phải mất 20 ngày mới có thể đi đi về về, đến lúc đó, lại tổ chức nhân lực đi làm công tác chuẩn bị, mọi người chết đói, vậy mang lương thực về có ích gì?”
Thiết Thế Hâm nghe xong cũng im lặng.
Đúng vậy, con người không phải là đồ vật, lúc không sử dụng thì để sang một bên là được, con người chỉ cần còn sống, mỗi giây mỗi phút đều cần tiêu hao năng lượng, hơn nữa nếu đói quá thì cũng sẽ không sống được.
"Nếu tiên sinh muốn cứu trợ thiên tai thì cũng không phải là không thể, nhưng †a cảm thấy việc trực tiếp nhận người bị nạn vào Xuyên Thục thì không ổn!" Tiểu
Ngọc nói.
"Tại sao lại không ổn?" Kim Phí hỏi.
"Theo những lời vừa rồi của tiên sinh thì ngài dự định nhận người bị nạn bằng đường thủy đúng không?" Tiểu Ngọc nói: "Có nhiều người bị nạn như vậy, cho dù chúng ta có phái tất cả thuyền lầu và ca-nô đến đó thì cũng không thể chắc chắn vận chuyển hết trong một mùa đông được, huống chi nhiệm vụ vận chuyển hàng ngày của thuyền lầu và ca-nô của chúng ta rất gấp rút, cũng không thể phái hết tất cả qua đó được!
Tiếp theo, vẫn là vấn đề mà vừa rồi Thiết đại nhân vừa nói, nếu chúng ta có thể nuôi được họ, người bị nạn đương nhiên sẽ biết ơn, nhưng nếu xảy ra một chút vấn đề thì không có thức ăn để cung cấp, người bị nạn sẽ trở thành loạn dân, thậm chí là bạo dân!
Cho nên ta nghĩ việc đưa người bị nạn đến Xuyên Thục là không ổn và cũng không an toàn!"
Kim Phi nghe xong, cũng lộ ra vẻ ngẫm nghĩ. Sau một lúc thì y khẽ gật đầu: "Cũng đúng, cô có đề nghị gì không?” "Nếu tiên sinh nhất quyết cứu trợ thiên tai, ta đề nghị tiến hành ngay tại địa .
Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
phương/' Tiểu Ngọc nói: "Điều này sẽ không chỉ có thể tiết kiệm sức vận chuyển, cho dù có xảy ra vấn đề gì thì cũng có thể tránh lây lan sang Xuyên Thục."
"Đúng vậy, tiên sinh, ý định ban đầu của ngài không phải là để càng nhiều người bị nạn sống sót trước à?" Thiết Thế Hâm nói: "Cho dù là ở địa phương hay. là nhận bọn họ vào Xuyên Thục thì chỉ cần có thể vận chuyển lương thực đến, người bị nạn đều có thể sống sót, hơn nữa cứu trợ thiên tai ở địa phương cũng đỡ cho bọn họ phải đi đi lại lại!"
"Ở địa phương làm sao có thể đảm bảo an toàn chứ?" Kim Phi nói: "Bây giờ chúng ta không có nhiều người để duy trì trật tự như vậy!" "Vậy thì tuyển người từ địa phương để duy trì trật tự"
Tiểu Ngọc nói: "Bây giờ những người bị nạn đều đói đến mức không chịu được, chỉ cần có cơm để ăn, một số người sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình!"
"Cũng đúng, lúc này ai đến nơi cứu trợ thiên tai để gây chuyện thì nhóm người bị nạn cũng sẽ không bằng lòng."
Thiết Thế Hâm nói: "Nói một cách tương đối thì, ta càng lo lắng chuyện người bị nạn biết nơi cứu trợ thiên tai có lương thực, sẽ xảy ra cướp bóc."
"Chuyện này dễ xử lý, chúng ta hãy thành lập địa điểm cứu trợ thiên tai bên cạnh đường thủy, và để ca-nô chở lương thực để nấu cháo mỗi ngày, chỉ cần đừng dự trữ lương thực tại địa điểm cứu trợ thiên tai là được!" Tiểu Ngọc nói.