“Ưu điểm của thủy điện là tiết kiệm tài nguyên và còn có thể trữ nước, nhưng nhược điểm là không ổn định. Đặc biệt ở các sông nhỏ ngoài làng, những năm mưa nhiều, nước có thể dâng cao lên tới ba bốn mươi trượng. Nhưng những năm hạn hán, dòng chảy có thể bị cắt đứt".
Kim Phi giải thích: "Tương đối mà nói, việc sử dụng nhiệt điện ổn định hơn nhiều. Chỉ cần nồi hơi hoạt động là có thể tiếp tục phát điện".
Hôm nay là lần đầu tiên Cửu công chúa tiếp xúc với khái niệm điện năng, cô ấy cũng không hiểu gì về xưởng phát điện. Cửu công chúa nghĩ ngợi một lát, sau đó không nói gì nữa. Đợi từ chỗ Kim Phi về rồi cô ấy sẽ tìm hiểu một chút rồi nói tiếp.
Vì thế Cửu công chúa gật đầu nói: "Nếu phu quân đã nghĩ kỹ rồi thì được, vậy †a sẽ về trước". “Được”, Kim Phi tiễn Cửu công chúa ra khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi trở vào, Kim Phi quay lại phòng làm việc, lấy ra một chồng bản vẽ đưa cho Tả Chi Uyên: "Tả đại nhân, đây là bản vẽ thiết kế của máy hơi nước và máy phát điện cỡ lớn. Ngươi gửi đến xưởng gang thép và đưa cho Mãn Thương để họ chế tạo theo bản vẽ này càng sớm càng tốt!"
"Vâng!" Tả Chi Uyên cẩn thận cầm lấy bản vẽ, sải bước rời đi.
"Sư phụ, người dự định xây dựng xưởng phát điện ở đâu?" Vạn Hạc Minh tò mò hỏi.
Kim Phi trả lời: "Hãy xây dựng nó ở Trường Xà Câu".
Kỳ thực y vốn dự định xây dựng xưởng phát điện ở gần Hắc Thủy Câu, dù sao vận chuyển than từ mỏ than Hắc Thủy Câu sẽ tốn rất nhiều tiền vận chuyển.
Nhưng sau đó y nghĩ lại, xưởng phát điện này có quy mô nhỏ, chỉ cần đáp ứng nhu cầu điện của phòng thí nghiệm là được. Vì vậy sẽ không tốn nhiều than để vận hành, xây gần làng thì tiện hơn.
“Sư phụ, đèn điện mà người nhắc đến có thực sự sáng hơn cả lửa không?” Vạn Hạc Minh lại hỏi.
"Đúng vậy", Kim Phi không khỏi nhớ tới thành phố sáng rực ánh đèn ở kiếp Trước.
"Vậy trước tiên chúng ta làm đèn điện nhé?" Vạn Hạc Minh nói: "Con thắp. nến làm việc ngoài giờ vào ban đêm, nhìn lâu cũng cảm thấy đau mắt".
"Cũng được", Kim Phi gật đầu và đứng dậy. "Sư phụ, người định đi đâu vậy?" "Tới xưởng thủy tinh xem xem. Muốn chế tạo đèn điện phải có thuỷ tinh".
Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Kim Phi vừa trả lời vừa đi về phía cửa. Vừa ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, y đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo A Liên vào sân.
Kim Phi tưởng rằng Quan Hạ Nhi đã gặp Cửu công chúa và biết về máy phát điện nên mỉm cười hỏi: “Nàng cũng đến xem máy phát điện à?”
"Máy phát điện gì?" Quan Hạ Nhi vẻ mặt kinh ngạc.
Kim Phi vừa mới giải thích về máy phát điện với Cửu công chúa, không muốn nói thêm nữa, liền hỏi: “Nàng có việc gì tìm ta sao?”
Quan Hạ Nhi vốn không có hứng thú với máy phát điện, khi Kim Phi hỏi, sự chú ý của cô lập tức chuyển hướng: “Vừa rồi ta gặp Đông Đông ở xưởng dệt, cô ấy nói lô áo khoác bông đầu tiên đã được sản xuất xong, muốn ta tới hỏi chàng nên gửi nó đi đâu trước?"
“Đợt đầu tiên làm được bao nhiêu chiếc?” Kim Phi hỏi.
"Một ngàn chiếc", Quan Hạ Nhi đáp.
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên hãy đưa tới chỗ Thiết Ngưu ở thành Vị Châu đi!"
Cách đây không lâu, tuyết dày bao phủ núi non, chim bồ câu đưa thư gửi đi cũng không thể bay về, thành Vị Châu mất liên lạc. Mãi đến khi gió ngưng tuyết †an, Thiết Ngưu mới phái phi thuyền trở về báo an toàn, Kim Phi lúc đó mới biết được tình hình của thành Vị Châu.
Thành Vị Châu và thành Du Quan có vị trí địa lý tương tự nhau và đều phải chịu bão tuyết một thời gian trước.
Nhưng điểm khác biệt giữa hai nơi này là thành Du Quan gần biển và than có thể được vận chuyển bằng thuyền lầu tới để sưởi ấm.
Thành Vị Châu thì nằm ở phía Tây Bắc, ở giữa là đất Tấn, chưa nói đến việc vận chuyển than đá, vận chuyển lương thực tới đó còn khó khăn.
May mắn thay, vào mùa thu, Thiết Ngưu và các nhân viên hộ tống đã tấn công một thành trì ở đất Tấn và cướp đi một lô ngũ cốc từ những tay quý tộc trong thành, nếu không thì lương thực cho mùa đông cũng sẽ trở thành vấn đề.