Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 4113: tiên sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tẩu tẩu, không phải ta đang tự bào chữa cho mình, thực ra ta cũng không có mong muốn đi tranh giành lãnh thổ với người khác. Nhưng trên đời này, không phải lúc nào cũng được như ý. Ta không muốn đánh họ, nhưng nhiều khi không đánh thì không được!"

Kim Phi nói tiếp: “Lấy bọn thổ phỉ trên núi Thiết Quán làm ví dụ. Lúc đó ta cũng chỉ muốn yên thân làm ăn, không muốn khiêu khích chúng nhưng chúng nhất quyết chặn xe của ta để đòi thu lộ phí”.

Được, muốn lộ phí cũng được thôi, nhưng chuyện gì xảy ra tiếp theo? Sự tham lam của chúng ngày càng lớn, chúng cướp luôn cả xe chở hàng. Sau này chúng còn vào tận làng để cướp bóc, nếu không phải chúng ta đã chuẩn bị từ sớm, chặn chúng ở bên ngoài thì có lẽ làng chúng ta hôm đó đã diệt vong rồi!

Đất Tấn và đất Tần cũng vậy, ban đầu ta không muốn đánh nhau, nhưng chúng không nói một lời đã phá hủy cứ điểm thương hội của chúng ta, giết người của thương hội và cướp đồ của chúng ta. Nếu chúng ta không phản kháng, bọn chúng sẽ giống như thổ phỉ núi Thiết Quán, chạy tới tận cửa nhà chúng ta để cướp!"

Trên thực tế, Kim Phi tấn công đất Tấn và đất Tần, không chỉ vì những điều này. Mà còn bởi vì trong suy nghĩ của y, bản đồ của Hoa Hạ chỉ được phép lớn hơn kiếp trước chứ không thể nhỏ hơn! Hơn nữa, y cũng thực sự thương xót bách tính ở đất Tấn.

Ngoài ra, muốn phát triển công nghiệp thì cần có nhiều loại tài nguyên như: than đá, dầu mỏ. Ở Xuyên Thục mặc dù cũng có nhưng hoàn toàn không thể so sánh với tài nguyên than ở đất Tấn.

Vì vậy, nếu Kim Phi muốn nhanh chóng phát triển công nghiệp thì lãnh thổ nhỏ sẽ không đáp ứng được.

Tất nhiên, những điều này không thể nói với người phụ nữ, có nói chị ta cũng không hiểu.

"Tiên sinh, đừng nghe cô ta phàn nàn. Cô ta chỉ là ăn no dửng mỡ đi suy nghĩ linh tinh thôi. Trước đây mọi người đều không được ăn no, lúc đó thì cô ta có hơi sức nói những điều này không?”

Thím Ba nói: “Ngưu Lan gia kia, trên nhật báo Kim Xuyên đã nói rồi. Đất Tân gây hấn với chúng ta, tiêu cục Trấn Viễn đánh nhau với đất Tần chính là để bảo vệ chúng ta. Nếu không có tiêu cục chặn những kẻ xấu xa đó ở vòng ngoài, giờ chúng ta có thể sống tốt như thế này sao?”

"Đất Tần thì ở cạnh chúng ta, nhưng còn đất Tấn thì sao? Đất Tấn ở xa chúng †a lắm mài"

"Vậy thì cứ coi như tiên sinh mềm lòng, thương xót bách tính ở đất Tấn!", thím Ba trợn mắt nhìn đối phương: "Cô cũng đừng có nói tiên sinh lo chuyện bao. đồng. Nếu không phải tiên sinh lo chuyện bao đồng, lòng dạ từ bi thì ban đầu tiên sinh làm một thợ săn cũng có thể cùng Hạ Nhi sống tốt rồi. Cần gì phải lo đến sự sống chết của chúng ta nữa?"

"Ngưu Lan gia, thím Ba nói khó nghe nhưng rất có lý. Chúng ta được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ có tiên sinh. So với đám quan phủ đi bắt lính hš xưa, chồng cô đi theo tiêu cục Trấn Viễn không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần rồi!"

Một người phụ nữ tóc trắng khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Con trai ta viết thư nói rằng chiến đấu bây giờ đã khác trước. Kẻ địch khi nhìn thấy phi thuyền và lựu đạn thì sợ hãi đến mức không dám đánh trả.

Cô không cần phải lo lắng. Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta rất ít thương vong. Chồng cô còn là đại đội trưởng, cho nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Ba đứa con trai của ta cũng đều đi theo tiêu cục Trấn Viễn đánh trận. Cô xem ta có lo lắng không? Đừng có tự mình doạ mình nữa! "

"Ta cũng chưa nói gì cả, sao hai người lại mắng ta như tát nước vậy?”

Người phụ nữ này bị thím Ba và người phụ nữ tóc trắng nói nhiều đến mức không thể ngóc đầu lên.

“Nếu cô không muốn chồng mình ra trận, thì hãy để anh ta nghỉ hưu vào năm tới khi đến kỳ thoái ngũ!” thím Ba đề xuất.

Mùa thu hàng năm là kỳ thoái ngũ, nếu nhân viên hộ tống thực sự không muốn làm việc nữa thì có thể lựa chọn thoái ngũ.

Nhưng khi người phụ nữ nghe được lời thím Ba nói, chị ta liên tục xua tay: “Ta không nói sẽ để đương gia nhà ta thoái ngũ!”

Chồng chị ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, hiện tại anh ta là đại đội trưởng ở tiền tuyến. Tiền lương và tiền thưởng của anh ta cộng lại cao. hơn lương của một chủ nhiệm trong xưởng dệt. Mặc dù chị ta lo lắng cho sự an toàn của chồng nhưng cũng coi trọng tiền lương thưởng của anh ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio