Ngôi làng có hơn một trắm năm mươi người, chỉ trong mấy tháng đã chết đói chết rét hơn hai mươi, tình hình ở Trung Nguyên có thể được hình dung rõ ràng.
Huyện lệnh lộ ra vẻ mặt buồn bã, thở dài rồi nói: "Vậy bảo tất cả mọi người ra nhận lương thực cứu trợ đi!"
"Vâng!"
Trưởng làng vội vã bò dậy từ dưới đất: 'Mọi người mau ra đây nào, quốc sư đại nhân bảo huyện lệnh lão gia tới phát lương thực cứu trợ rồi, mọi người mau ra đây nhận đi!"
Nghe thấy có lương thực cứu trợ, người dân cũng không còn sợ hãi nữa, nối đuôi nhau chạy ra.
Phần lớn người dân đều mặc quần áo rất mỏng, có vài đứa trẻ ngay cả quần áo cũng không có, được người lớn quấn vào trong quần áo của chính họ.
Huyện lệnh thấy vậy thì càng cau mày nhiều hơn.
Theo kế hoạch của ông ta, sau khi cứu trợ thiên tai, phải bảo dân làng đi thông báo cho những người dân khác, để người dân đến huyện thành nhận cháo.
Nhưng nhìn trạng thái của dân làng bây giờ, ngay cả ra cửa cũng khó khăn, sao có thể đi thông báo cho những người dân khác? Thông báo cho người dân những làng khác, bọn họ có thể đi tới huyện thành không?
Đi tới huyện thành nhận cháo, chẳng lẽ sau đó lại bắt bọn họ đi về sao?
Việc này cũng là do các đơn vị cơ sở của huyện lệnh chưa đủ kinh nghiệm làm việc.
Huyện lệnh xuất thân là con nhà quý tộc, cho dù có cố gắng hết sức để phán đoán sự khốn khổ của người dân, có lẽ ông ta vẫn đánh giá thấp mức độ khó khăn của người dân, cứ tưởng việc bảo người dân đi tới huyện thành không có vấn đề gì.
Lý do nhà họ Giang xây kho lương ở huyện Gia Trí là vì nơi này giao thông thuận tiện, lần tịch biên gia sản trước đó, trong huyện có một gia tộc lớn kinh doanh lầu vải nên ông ta đã tịch thu được một kho lầu, chỉ cần người dân đến huyện thành, ông ta có thể sắp xếp cho người dân vào ở những căn lều này.
Nhưng ông ta không ngờ rằng người dân thậm chí còn không có đủ khả năng đi đến huyện thành, nói gì đến kế hoạch tiếp theo.
Trong lúc huyện lệnh đang suy nghĩ, dân làng đã tụ tập đến cổng làng, tất cả đều trơ mắt nhìn ông ta.
Huyện lệnh không thể làm gì khác ngoài dừng suy nghĩ, gật đầu với binh phủ: "Phát lương thực theo đầu người và thẻ ngà, người lớn thì phát mỗi người mười cân, trẻ con ba thước trở xuống thì phát mỗi đứa năm cân!"
"Vâng!" Huyện úy mới nhậm chức trả lời rồi chỉ huy binh phủ bắt đầu duy trì trật tự, phát lương thực cho người dân.
Để thu thuế, chế độ hộ tịch của địa phương rất nghiêm khắc, cho dù là trẻ con cũng có thẻ ngà, sau khi các binh phủ nhận được thẻ ngà sẽ vẽ một ký hiệu lên phía trên, sau đó phát từng phần lương thực cứu trợ ra.
Nếu là thường ngày, mười cân lương thực căn bản không đủ ăn qua mùa đông, nhưng đối với người dân thì những lương thực này là đồ miễn phí, tiết kiệm chút để nấu cháo ăn rồi kết hợp với chút rau củ dại, mười cân lương thực có thể ăn hơn nửa tháng, thế nên cũng không ai dám thắc mắc gì, sau khi nhận lấy lương thực tất cả đều vô cùng cảm tạ mà cúi người với huyện lệnh và binh phủ.
Làng này là làng của cả một tông tộc, dân làng đều là người cùng tộc, trưởng làng cũng là tộc trưởng của bọn họ, lúc này ông ta kích động đến rơi nước mắt, thấy huyện lệnh ngoắc ông ta lại thì vội vàng lau nước mắt rồi chạy tới.
Người còn chưa tới, lời nịnh bợ đã tới trước: "Huyện lệnh lão gia, ngài thật sự đã cứu làng của chúng ta, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ơn lớn của ngài!"
“Làm trâu làm ngựa thì không cần, nhưng đúng lúc có chuyện cần ngươi giúp ta làm một chút!" Huyện lệnh nói.
Trưởng làng nghe vậy, trong lòng hơi thất vọng, mắng thầm: "Thảo nào lại tốt bụng tới đây phát lương thực cứu trợ như vậy, hóa ra là có chuyện, nghe nói gần đây vẫn đang đánh giặc, tuyệt đối đừng tới bắt lính!"
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thái độ trên mặt ông ta vẫn rất cung kính: "Lão gia cứ phân phó, thứ có thể làm được chúng ta nhất định làm theo, chỉ là năm nay làng chúng ta đã đi lính rồi, bây giờ không còn thanh niên trai tráng khỏe mạnh nào cả..."
Huyện lệnh liếc nhìn đối phương rồi ngắt lời trưởng làng: "Đừng lo lắng, ta không phải tới để bắt lính đâu!"
Nghe thấy Huyện lệnh nói như vậy, trưởng làng thầm thở nhẹ nhõm một hơi dài: "Lão gia cứ phân phó!"