Huyện lệnh suy nghĩ một lúc, nhưng thực sự không nghĩ ra được biện pháp đối phó nào, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trung đội trưởng Giang, hay là chúng ta cũng đánh cường hào chia ruộng đất trước đi?"
"Chúng ta là hàng ngũ tác chiến, đánh cường hào không thành vấn đề, nhưng chia ruộng đất chúng ta thực sự không có kinh nghiệm."
Trung đội trưởng lắc đầu: "Đánh cường hào chia ruộng đất nghe có vẻ đơn giản, thực ra lại liên quan đến mọi phương diện, ví dụ như khi phân ruộng đất, nhà này nói đất được phân không tốt, nhà kia nói đất được phân không đủ, quá nhiều chuyện, để người chưa từng tiếp xúc qua đi làm, có lẽ mấy tháng cũng không xong."
"Không biết mấy tháng nữa sẽ có bao nhiêu người chết đói nữa!" Huyện lệnh hành lễ với trung đội trưởng: "Trung đội trưởng Giang, ngài có biện pháp gì không?"
"Ta vừa mới nói rồi, ta là người thuộc hàng ngũ chiến đấu, bình thường thường phụ trách đánh giặc, chuyện phía sau có những người khác lo, ta cũng không biết làm như thế nào." Trung đội trưởng lắc đầu: "Cho nên ta mới canh chừng kho lương không rời một bước như vậy!"
"Ta hiểu ý của trung đội trưởng Giang!" Huyện lệnh suy nghĩ một chút sau đó hỏi: "Nếu không thì như thế này đi, ta sẽ sắp xếp một số binh phủ, đi theo giám sát việc phân phát lương thực, nếu như phát hiện có địa chủ liều lĩnh nhận, ta sẽ sắp xếp binh phủ bắt người đó lại, trung đội trưởng Giang cảm thấy như thế nào?”
"Đây cũng là một biện pháp, nhưng binh phủ của ngài có đủ dùng không?” Trung đội trưởng hỏi.
Một huyện thành tổng cộng cũng không có bao nhiêu người binh phủ, trước đây lại bị bọn họ giết chết một nhóm rồi, còn phải canh giữ tường thành, trung đội trưởng lo lắng nhân lực của huyện lệnh không đủ.
"Không quá đủ, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể để bọn họ vất vả thêm chút thôi." Huyện lệnh nói.
"Vậy ngài nhanh chóng đi làm đi, phía huyện thành ngài không cần lo lắng, mỗi một cổng thành chỉ cần để lại hai binh phủ canh cổng là được, nếu như có người xâm phạm, ngài cứ bảo người bản tên lệnh lên trời, phi thuyền sẽ tới hỗ trợt"
Trung đội trưởng Giang lấy từ bên cạnh ra mấy mũi tên lệnh lớn đưa cho huyện lệnh.
Huyện lệnh mừng rỡ, vội vàng nhận lấy mũi tên lệnh bằng cả hai tay: "Cám ơn trung đội trưởng Giang!"
Nếu nhân viên hộ tống đồng ý chịu ra tay, vậy thì sẽ không cần lo lắng cho. sự an toàn của huyện thành nữa.
"Không cần cám ơn, đều là vì người dân có một năm mới vui vẻ thôi!" Trung đội trưởng xua tay.
Huyện lệnh làm việc nỗ lực để cứu trợ thiên tai, không chỉ vì lợi ích của người dân mà còn vì tiền đồ của chính mình, thật ra trung đội trưởng cũng vậy.
Mặc dù anh ta không nhạy cảm với chính trị, nhưng giờ nghĩ lại, anh ta nhận ra Lưu Thiết đang thử thách anh ta.
Nếu công tác cứu trợ thiên tai của huyện lệnh diễn ra suôn sẻ, thì đó không chỉ là công lao của huyện lệnh, mà còn là công lao của anh ta, cho nên sau khi nghe báo cáo của nhân viên hộ tống đi cùng xong, trung đội trưởng quyết định sẽ hỗ trợ huyện lệnh cứu trợ thiên tai.
"Trung đội trưởng Giang, thật ra, ta vẫn còn một việc muốn xin ý kiến của ngài!" Huyện lệnh nói: "Vừa rồi khi trở về, ta nhìn thấy ở trước cửa có rất nhiều người dân, bọn họ nghe nói huyện thành phát cháo, nên đã đến đây trước, trước. đây ta tịch thu được rất nhiều lầu vải từ nhà họ Tương, tôi có thể phái người ra ngoài thành, đưa lầu cho bọn họ được không?”
"Được." Trung đội trưởng gật đầu: "Nhưng trước tiên chúng ta phải đảm bảo. sự an toàn của huyện thành, không được để kẻ có ác ý lẻn vào!"
"Trung đội trưởng Giang yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho người canh cổng thật tốt!" Huyện lệnh nhanh chóng bảo đảm.
“Ta tin tưởng ngài, hi vọng ngài sẽ không làm ta thất vọng!" Trung đội trưởng đứng dậy: "Vậy ngài đi làm việc trước đi!"
"Ta nhất định không phụ sự tin tưởng của trung đội trưởng Giang!" Huyện lệnh chắp tay hành lễ với trung đội trưởng sau đó xoay người rời đi.
Sau khi đi ra khỏi kho lương, huyện lệnh đi thẳng vào kho, tổ chức binh phủ mang theo lều ra cổng thành, làm việc bận rộn cho đến khi trời sắp sắp mới sắp. xếp thỏa đáng được cho người dân tị nạn, sau đó lại lập tức tổ chức ngài ra tay nấu cháo cho bọn họ.
Mặc dù quyết định xuống làng đưa lương thực, nhưng nếu như đồng ý phát cháo, thì vẫn cần phải thực hiện.
Sau khi phát cháo xong, huyện lệnh tổ chức binh phủ xuống làng truyền tin, bảo người trong làng phái người đến nhận lương thực cứu trợ.
Khi hoàn tất những chuyện này đã là giữa trưa.
Từ sáng sớm cho đến tận lúc này, huyện lệnh vẫn chưa có thời gian chợp mắt, cơm cũng không ăn được mấy miếng.
Sau khi làm xong mọi việc, huyện lệnh gần như kiệt sức, nhưng trong lòng lại rất kích động.
Mặc dù do kinh nghiệm làm việc của ông ta không đủ, cho nên lần cứu trợ thiên tai này còn hơi luống cuống, nhưng nhìn chung đó cũng là một thành công, ông ta cũng trải qua cảm giác được tin tưởng.