“Theo ông nói, hành động của Thiết Tử ca ở quận Tế Thủy đúng là rất thành công.” Kim Phi khen ngợi.
“Cho nên ta mới nối, hành động của Lưu tướng quân có thể coi là bản mẫu cứu trợ thiên tai đấy!” Thiết Thế Hâm cười nói: “Có điều ở những khác chưa chắc đã có huyện lệnh như Chu Khả An.”
“Phải!” Kim Phi gật đầu.
Hành động của Lưu Thiết và binh sĩ chủ lực chỉ có thể nói là phù hợp quy củ, sở dĩ hành động của quận Tế Thủy bắt mắt như vậy, chủ yếu là do Chu Khả An này.
Nhưng huyện lệnh như vậy cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là hiếm hoi, nếu không Trung Nguyên cũng sế không suy bại tới tình cảnh như hôm nay.
Một vị quan tốt có thể tạo phúc cho một phía, bây giờ Xuyên Thục rất thiếu nhân lực, càng thiếu quan chức chăm chỉ giỏi giang có thủ đoạn, Cửu công chúa nghe Thiết Thế Hâm miêu tả xong, cũng nảy sinh hứng thú với Chu Khả An, có điều cô ấy không tỏ thái độ ngay lập tức, mà chỉ hỏi: “Lưu Thiết đã gửi chiến báo về chưa?”
“Gửi về rồi” Thiết Thế Hâm mau chóng lấy một xấp tấu sớ từ bên cạnh, cầm bản trên cùng lên đưa cho Cửu công chúa.
Bấn tấu này chỉ là chiến báo bình thường, không đưa thẳng tới ngự thư phòng, mà theo quy trình bình thường, đưa tới chỗ đội Chung Minh trước, sau đó thì đưa tới viện Khu Mật.
Bản tấu này do tiên sinh viết thay, bên trong giải thích rõ ràng quá trình Lưu Thiết dẫn nhân viên hộ tống đi tới quận Tê Thủy cứu trợ thiên tai, trong đó dùng không ít bút mực để viết về tình hình của huyện Gia Trí.
Cửu Công chúa cẩn thận nhìn hai lần, sau đó khế gật đầu nói: “Nhìn từ bản †ấu, huyện lệnh này quả thực không tệ, có thể thử bồi dưỡng trọng điểm!”
Câu nói này của Cửu công chúa, chứng minh Chu Khả An cược đúng rồi.
Mấy người đang thảo luận về chuyện của quận Tế Thủy, Châu Nhi đã gõ cửa đi vào.
“Sao thế?” Cửu công chúa hỏi.
Lúc bình thường, khi đám người Cửu công chúa đang mở họp, Châu Nhi sẽ không tiến vào làm phiền, nếu vào thì chứng tỏ có chuyện cần báo cáo với Cửu công chúa ngay.
Châu Nhi nhìn người trong phòng, nói: “Vừa nhận được tin tức từ Cục tính báo gửi tới, Ngưu Bôn và Hàn đại ca đã liên hệ rồi.”
Vừa dứt lời, Kim Phi lập tức đứng dậy: “Hắn ở đâu?” Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn sang.
“Ngưu Bôn?” Thiết Thế Hâm khẽ cau mày, nghĩ một lúc mới nhớ ra cái tên này.
Ngưu Bôn là một tướng lĩnh nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi khá sớm, từng dẫn binh tiêu diệt thủ lĩnh Gada của Thổ Phiên, từng là một đại tướng dưới trướng Kim Phi, nghe nói luôn theo đuổi thị nữ Thấm Nhi của Cửu công chúa, sau này dưới sự khuyên bảo của Kim Phi, Cửu công chúa đã đồng ý cho chuyện của hai người.
Tất đều phát triển theo hướng ngày càng tốt, kết quả có gián điệp ẩn nấp ở làng Tây Hà, vì cứu Cửu công chúa mà Thấm Nhi bị thương, để lại khuyết tật trên chân, còn bị hủy dung, mất hết ý chí lén rời khỏi làng Tây Hà, đi lang bạt giang hồ.
Sau khi Ngưu Bôn biết chuyện, xin Kim Phi từ chức bước lên hành trình tìm Thấm Nhị, lúc mới bắt đầu vẫn còn liên hệ với tiêu cục Trấn Viễn, sau này Tứ hoàng tử tạo phản, phiên vương các nơi mọc lên như nấm, tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên rút lui khỏi Trung Nguyên và khu vực Giang Nam, Ngưu Bôn cũng mất liên hệ.
Bây giờ Thấm Nhi đã quay về rất lâu rồi, Ngưu Bôn vẫn không có tin tức, Trung Nguyên và Giang Nam loạn lạc, Kim Phi cho rằng Ngưu Bôn lành ít dữ nhiều, kết quả lại đột nhiên liên hệ với Hàn Phong.
“Ngưu Bôn ở quận Hoài Bắc của Trung Nguyên, lần này lúc Hàn đại ca sắp. xếp Cục tình báo đi điều tra tình hình Trung Nguyên, đã phát hiện ra hắn.” Châu Nhi đáp.
“Hắn sống thế nào?” Kim Phi hỏi.
Châu Nhi mím môi, nghĩ một lát rồi đáp: “Bên Hàn đại ca nói, Ngưu Bôn ở quận Hoài Bắc dẫn dắt người dân tạo phản, bây giờ đã khống chế được bốn quận thành, có xu thế cuốn sạch dọc sông Hoài Hài”