Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 4154: cái này

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cái này... Cái đó..."

Ngưu Bôn rất muốn nói thẳng rằng đây là do Kim Phi viết, anh ta cũng không hiểu chúng có nghĩa là gì, nhưng nói vậy khá giống đùn đẩy trách nhiệm cho Kim Phi.

Kim Phi hạ mình giúp anh ta viết lời bài hát, làm như vậy thì không trượng nghĩa lắm.

Cũng may là Thấm Nhi cũng biết lời bài hát không phải do Ngưu Bôn viết nên không làm khó anh ta, trêu ghẹo đôi câu rồi thôi không hỏi tới nữa, mà lại tiếp tục khen ngợi: "Tiên sinh viết bài hát này rất hay!"

Nghe thấy Thấm Nhi khen ngợi Kim Phi, Ngưu Bôn còn vui hơn khen mình, đắc ý nói: "Tài văn chương của tiên sinh cũng không phải do khoác lác hay đồn thổi, lúc các nàng còn chưa tới Kim Xuyên, tiên sinh làm rất nhiều thơ để bán xà phòng thơm và hắc đao, có không biết bao nhiêu người có học cố ý giành mua. xà phòng thơm và hắc đao để sưu tập thơ của tiên sinh đấy!"

"Lúc ấy ta giúp bệ hạ đến thương hội Kim Xuyên rất nhiều lần, mua không ít xà phòng thơm, còn đấu giá một thanh hắc đao, làm như ta không biết chắc?" Thấm Nhi bĩu môi.

"Ta quên mất, lúc ấy khi lão Đường trở lại có nói may là có công chúa điện hạ giúp đỡ, luôn phái nàng đến hỗ trợ chống đỡ cho thương hội Kim Xuyên, thương hội mới có thể có chỗ đứng thuận lợi ở kinh thành." Ngưu Bôn phụ họa theo: "Nhắc mới nhớ, ban đầu may mà có nàng, nếu không tiên sinh muốn làm chuyện gì cũng không có tiền."

"Biết thì tốt, " lúc này Thấm Nhi mới hài lòng.

"“Thấm Nhị, sau này đừng không nói tiếng nào đã đi nữa, được không?"

Ngưu Bôn kéo tay Thấm Nhi: "Ta thật sự rất lo lắng cho nàng!”

"Ừm,' Thấm Nhi khẽ gật đầu: "Hạ Nhi tỷ tỷ nói đúng, vết đao trên mặt ta và thương tật trên người ta đều không phải là khuyết điểm, mà là huân chương có được nhờ cứu bệ hạ, là chuyện đáng để tự hào!"

"Đúng, nàng có thể nghĩ như vậy là rất đúng!"

Ngưu Bôn mừng rỡ gật đầu, sau đó hỏi: "Tiếp theo nàng có ý định gì không, phải nhanh chóng về làm tỳ nữ cho bệ hạ, hay tiếp tục ở lại tiêu cục Trấn Viễn?”

"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, đợi trở về hỏi thử ý của bệ hạ và tiên sinh vậy, chàng thì sao?”

"Ta phải trở về Hoài Bäc,' Ngưu Bôn nói: "Hai năm nay ở bên ngoài ta đã làm quen với một ít huynh đệ, bọn họ đi theo ta vào Nam ra Bắc, vào sinh ra tử, ta không thể không quan tâm bọn họ!"

"Thế cũng đúng, " Thấm Nhi gật đầu: "Không ngờ có một ngày chàng có thể chiếm được địa bàn lớn như vậy."

"Ta đi Trung Nguyên là để tìm nàng, chưa từng muốn đi tạo phản, về sau lại bị buộc phải từng bước đi đến mức như bây giờ, cũng vì không có cách nào khác."

Ngưu Bôn thở dài: "Trước kia luôn cảm thấy tạo phản rất đơn giản, chỉ cần dám liều mạng là được, bây giờ tự mình quản lý một vùng lớn như vậy mới biết làm người đứng đầu không dễ dàng như vậy, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong mỗi ngày thực sự quá nhiều.

Ta mới quản lý bốn quận thôi đã có nhiều chuyện như vậy, tiên sinh và bệ hạ quản lý địa bàn lớn như thế, suy nghĩ chút thôi đã nhức hết cả đầu."

"Chàng có thể so sánh với tiên sinh ư?"

Thấm Nhi liếc Ngưu Bôn: "Tiên sinh có bệ hạ hỗ trợ, bệ hạ thống trị thiên hạ thì không ai sánh bằng!"

"Tiên sinh và bệ hạ đúng là được ông trời tác hợp!"

Nói tới đây, Ngưu Bôn đột nhiên hỏi: "Hay là nàng cũng đến Trung Nguyên giúp ta một tay đi?”

"Chàng không thể ngừng lo lắng cho huynh đệ ở Trung Nguyên, ta ở chiến đội áo giáp đen cũng có một đám huynh đệ đấy, hơn nữa bệ hạ bây giờ cũng chỉ có một mình Châu Nhi, ta có thể chạy đi đâu nữa chứ?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio