Nguy Đại Đồng tới làng Tây Hà mấy lần, biết dòng sông nhà phía tây làng đó, theo Ngụy Đại Đồng thấy, dòng sông nhỏ đó rất hẹp, nước chảy không to, độ khí xây đập nước cũng không lớn, vì sao phải gọi mình tới?
Chẳng lẽ đập nước Kim Phi muốn xây có chỗ nào đặc biệt?
Cũng chính vì sự tò mò này, sau khi Ngụy Đại Đồng nhận được thư của Kim Phi, đã vội sắp xếp công việc ở đập Đô Giang cho tốt, rồi lập tức chạy tới.
Quả nhiên, đáp án của Kim Phi y như ông ta đoán: “Cái đập nước ta muốn xây, không giống với đập nước khác lắm, ta muốn dùng đập nước này để phát điện!”
“Phát điện?” Lúc trước Ngụy Đại Đồng luôn ở đập Đô Giang, còn chưa biết chuyện đèn điện, cũng chưa từng nghe nói về điện cơ.
“Là thế này..” Kim Phi nói về ý tưởng máy phát điện và phát điện bằng sức nước.
Vừa nãy lúc Ngụy Đại Đồng vào làng, ông ta đã thấy đèn điện bên đường, nhưng không hiểu đây là gì, chuẩn bị quay về tìm một người hỏi thử, bây giờ không cần hỏi nữa, Kim Phi đã giải thích cho ông ta rồi.
Quay đầu nhìn đèn điện bên cạnh, Ngụy Đại Đồng cân nhắc suy nghĩ, thăm dò hỏi: “Ý tiên sinh ngày là, muốn trang bị một động cơ trong đập lớn này, sau đó lúc dòng chảy đi qua, có thể đẩy cho động cơ này xoay quang để phát điện, thắp. sáng những đồ vật gọi là đèn điện này?”
“Ngụy đại nhân không hổ là hiểu sâu biết rộng, vừa nói đã hiểu.” Kim Phi khen ngợi nói.
“Tiên sinh ngài quá coi trọng ta rồi/” Ngụy Đại Đồng lắc đầu, sau đó hỏi: “Đập chứa nước mà lúc trước chúng ta trù tính, bây giờ còn có mấy cái vẫn xây móng kìa, cần quy hoạch lại lần nữa không?”
Theo ông ta thấy, nếu đập nước đã có thể phát điện, không tận dụng được thì chả khác nào lãng phí sao?
“Tạm thời không cần” Kim Phi nói: “Đập phát điện thủy lợi bây giờ vẫn còn là ý tưởng, nhân tố không ổn định trong đó quá nhiều, không hợp để mở rộng trên diện tích lớn, trước tiên chúng ta thử nghiệm ở đây, đợi tích lũy đủ kinh nghiệm rồi hãy thử ở nơi khác, quá trình này có thể cần mấy năm mười mấy năm thậm chí mấy chục năm.
Những đập chứa nước mà lúc trước chúng ta trù tính, đều liên quan tới tưới tiêu và phòng lũ phòng lụt, cân mau chóng thi công...”
“Vâng!” Ngụy Đại Đồng cúi người tuân mệnh.
Ra khỏi ngự thư phòng, Ngụy Đại Đồng cố ý chạy tới nhà máy điện một chuyến, tham quan máy phát điện, càng hiểu sâu hơn về suy nghĩ của Kim Phi.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Kim Phi luôn thích ngủ nước đã thức dậy, ăn cơm xong y gọi Ngụy Đại Đồng đi đến phía tây làng, tới dòng sông điều tra thực địa.
Mấy ngày tiếp theo, hai người men theo dòng sông đi lên đi xuống mấy chục dặm, trải qua so sánh nhiều lần, nhất trí quyết định xây đập nước ở khe núi cách làng bảy dặm về phía bắc.
Tiếp đó Kim Phi giảng giải một số siêu nghĩ về việc xây đập thủy lợi với Ngụy Đại Đồng, Ngụy Đại Đồng cũng căn cứ vào kinh nghiệm làm việc của mình, đưa ra ý kiến và đề nghị của bản thân.
Đồng thời, Phương Linh Quân cũng sắp xếp một phần bài tập trong học viện sư phạm, để các học sinh viết một bài văn về đèn điện và điện năng, phát biểu quan điểm của mình.
Sau khi cách học sinh nộp bài tập lên, tự Phương Linh Quân nhìn một lượt, sau đó đưa cho Kim Phi, để Kim Phi chọn học sinh vừa ý.
Lúc đó Kim Phi đang bận điều tra thực địa dòng sông với Ngụy Đại Đồng, giao việc chọn học sinh cho Cửu công chúa.