Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 4212: không phải đến trường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con cái những gia đình khác từ nhỏ đã phải lo toan đủ thứ.

Ở nông thôn này, trẻ con bằng tuổi bốn đứa trẻ đã bắt đầu làm mọi việc từ lâu rồi.

Con trai thì học làm nông, con gái thì cũng phải đi đào rau dại, băm bèo nuôi lợn.

Kim Phi và Quan Hạ Nhi đều không chiều con, nhưng ở vị trí của Kim Phi thì dù tiết kiệm thế nào cũng không đến mức phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Do vậy việc đồng áng cũng không phải nhiệm vụ chính của bốn đứa trẻ mà chỉ là một loại trải nghiệm.

Không phải đến trường hay làm bài tập là đã vui lắm rồi chứ nói gì đến việc còn được đi đào khoai với Kim Phi?

Chuyến đi chơi vừa rồi với Kim Phi rất thú vị.

Kim Phi dạy bọn trẻ lia đá trên mặt nước, còn dẫn chúng đi săn trên núi, nướng thịt ven suối. Bốn đứa trẻ chơi vui đến mức không muốn về nhà.

Sau khi đi chơi về, bốn đứa trẻ còn bày mưu làm nũng với Kim Phi để y đưa chúng ra ngoài chơi lần nữa.

Kết quả là bọn trẻ còn chưa kịp làm nững, Kim Phi đã chủ động rủ bọn trẻ ra ngoài chơi

Tuy không phải là đi chơi và săn bắn mà chỉ là đào khoai nhưng nghe có vẻ rất thú vị.

Bốn đứa nhỏ liên tục gật đầu: "Được ạ, được ạ!" Bốn đứa trẻ cũng vô cùng mong chờ những hoạt động ngày hôm sau.

"Đương gia, ta có thể đi cùng được không?", Nhuận Nương hỏi.

Nhuận Nương ngày thường quanh quẩn trong bếp, lần đi chơi cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Lần trước Nhuận Nương về nhà bố mẹ đẻ, đi ngang qua ruộng thí nghiệm ở sau núi, cô ấy nhìn thấy cứ một trăm mét lại có một nhân viên hộ tống đứng canh gác.

Ở mỗi góc ruộng còn bố trí thêm một nỏ hạng nặng như thể nơi này là khu vực quân sự cấm vào, không một ai được lại gần.

Từ đó có thể thấy Kim Phi và Cửu công chúa xem trọng mảnh ruộng thí nghiệm này đến thế nào.

"Đương nhiên nàng có thể đi", Kim Phi mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Quan Hạ Nhi: "Còn nàng có muốn đi không?”

"Đương nhiên rồi", Quan Hạ Nhi cũng lập tức gật đầu.

"Vậy nàng đội nón vào, không được phơi năng!" Kim Phi nhắc nhở.

Mặc dù chứng dị ứng mỗi khi đi nắng của Quan Hạ Nhi đã được cải thiện rất nhiều sau khi Ngụy Vô Nhai chữa cho cô ấy. Nhưng ánh nắng mặt trời vào thời

điểm này rất gay gắt, Kim Phi lo lắng cô ấy sẽ bị cháy nắng.

"Yên tâm, ta không còn là trẻ con nữa!"

Quan Hạ Nhi giả vờ mất kiên nhẫn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.

"Được rồi, còn ai đi nữa? Ngày mai chúng ta cùng đi nhé!"

Kim Phi nhìn về phía Bắc Thiên Tầm, Tả Phi Phi cùng Đường Đông Đông.

"Xưởng dệt có việc, e là ta không đi được", Đường Đông Đông lắc đầu.

Sau khi việc buôn bán với nước K được bình thường hóa vào năm ngoái, đội thuyền của thuỷ quân liên tục mang bông từ nước K về.

Mặc dù không thể đáp. ứng nhu cầu của toàn bộ Xuyên Thục nhưng vẫn đảm bảo mỗi nhân viên hộ tống có một bộ quần áo bông.

Kim Phi luôn coi bông vải quan trọng như đồ ăn, năm ngoái y không chỉ mang về một lượng lớn bông từ nước K mà còn mang về rất nhiều hạt giống cây bông.

Những hạt giống này được gieo vào cuối tháng trước. Đến mùa thu, sản lượng bông thu hoạch được tại Xuyên Thục sẽ vượt xa tổng lượng bông đã vận chuyển từ nước K về trong năm nay, đến năm sau thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Bông sẽ thay thế sợi đay và trở thành nguồn nguyên liệu quan trọng nhất trong ngành dệt may.

Do đó, các xưởng dệt đã bắt đầu thử nghiệm máy dệt mới vào năm ngoái để xây dựng nền tảng kỹ thuật cho hàng dệt bông trong tương lai.

Cũng vào cuối năm ngoái, Kim Phi đã xây dựng các xưởng dệt bông mới ở Quảng Nguyên và Tây Xuyên.

Y cũng yêu cầu các xưởng này phải ổn định và đi vào hoạt động trước vụ thu hoạch bông năm nay.

Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, Đường Đông Đông gần đây rất bận rộn.

Cô ấy mới từ Quảng Nguyên trở về hai ngày trước, hôm nay còn phải xử lý việc ở xưởng.

Quan Hạ Nhi biết Đường Đông Đông gần đây rất bận, gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Sau đó Cửu công chúa cũng quay sang nói với Châu Nhi: "Cho người đến thông báo với Thiết đại nhân một tiếng, chúng ta cũng đi".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio