Người dân trong liên minh bộ lạc nhỏ hiện tại không có gia súc, dự án xưởng dệt len mà ban đầu Kim Phi dự định thực hiện cũng đã bị tạm dừng. Nếu tìm thấy mỏ khoáng sản, những người du mục của liên minh bộ lạc nhỏ có thể vào mỏ khai thác, như vậy vẫn có thể tự nuôi sống mình nên Kim Phi đã đồng ý với yêu cầu của công chúa Lộ Khiết.
Lưu Thiết là người phụ trách thành Du Quan, Kim Phi cũng đã nói chuyện này với anh ta vào thời điểm đó. Để Mạc Thành tới thành Du Quan cũng xem như Kim Phi đã thực hiện lời hứa này.
Lưu Thiết tuy rằng không biết thăm dò khoáng sản, nhưng anh ta cũng biết tìm được mỏ khoáng không dễ dàng. Nếu không thì đội thăm dò thành lập được một hai năm cũng không thể chỉ tìm thấy một vài mỏ khoáng sản, cho nên Lưu Thiết đã quên bãng chuyện này kể từ khi đưa Mạc Thành đến thành Du Quan.
Kết quả là vài tháng sau khi Mạc Thành đến thành Du Quan, có tin tức truyền về nói rằng một mỏ than đã được tìm thấy ở một nơi gọi là Liễu Giang, nằm ở phía Tây Bắc thành Du Quan.
Nếu phó tướng của Lưu Thiết không xác nhận sự việc trong thư là thật thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ Mạc Thành đang nói đùa với mình.
Đây đúng là một tin tốt ngoài mong đợi, cho nên Lưu Thiết đã đặc biệt trở về thành Du Quan vì chuyện này.
Kim Phi còn đang lo lắng về việc làm thế nào để giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho người dân của liên minh các bộ lạc nhỏ. Việc phát hiện ra mỏ than Liễu Giang đã giải quyết được vấn đề cấp thiết của Kim Phi.
"Chàng tới đó xem xét cũng được, nhưng vẫn cần mang theo nhiều người”, Quan Hạ Nhi nhắc nhở.
"Ta biết", Kim Phi gật đầu đồng ý.
Mặc dù quân chủ lực của Đông Man đã bị đánh lui, nhưng trinh sát của đối phương thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bên ngoài thành Du Quan, nhân lực của đội hộ tống cũng có hạn nên không thể cử quá nhiều người truy đuổi. Hơn nữa nhất định vẫn còn sót lại một số gián điệp của Đông Man trong liên minh các bộ lạc nhỏ. Cho dù Quan Hạ Nhi không nhắc nhở, Kim Phi cũng sẽ không bỏ qua vấn đề an toàn.
Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm: "Chàng dự định khi nào đi?"
"Chắc chỉ trong hai ngày tới thôi", Kim Phi nói: "Ta đã để lại cho họ năm ngàn cân khoai tây. Nếu giờ không gửi tới đó, vụ mùa trồng trọt sẽ bị lỡ".
Phần lớn gia súc của liên minh bộ lạc nhỏ đều đã bị kẻ thù cướp mất, hiện tại gần như hoàn toàn dựa vào lương thực tiếp tế từ Đông Hải, đây không phải là kế sinh nhai lâu dài. Người dân trong liên minh các bộ lạc nhỏ nhất định phải tự lực cánh sinh.
Thời gian cho gia súc sinh trưởng còn lâu hơn trồng trọt, cho dù không còn bị chiến tranh quấy nhiễu, nhưng liên minh các bộ lạc nhỏ cũng phải mất ít nhất mấy năm mới có thể phát triển đến quy mô chăn nuôi trước đây.
Mặc dù Kim Phi đã cho trồng cây lương thực ở khắp mọi nơi và đội đánh bắt ở Đông Hải ngày càng lớn mạnhh hơn, nhưng việc nuôi nhiều người như vậy trong thời gian dài cũng là một gánh nặng lớn đối với đội đánh bắt.
Bên ngoài thành Du Quan có một đồng bằng rộng lớn, rất thích hợp để trồng khoai tây. Kim Phi đã đặc biệt để lại năm ngàn cân hạt giống khoai tây cho liên minh các bộ lạc nhỏ. Y hy vọng người dân ở đây có thể làm nông nghiệp trước, đợi đến khi giải quyết được nhu cầu lương thực cơ bản nhất rồi mới tính đến việc chú trọng phát triển chăn nuôi.
"Hai ngày nữa sẽ đi?" Quan Hạ Nhi khẽ nhíu mày: "Chàng vội như vậy sao?”
“Ta cũng muốn đến Đông Hải xem dự án thành phố mới tiến triển thế nào”, Kim Phi giải thích.
Kim Phi cũng rất quan tâm đến dự án thành phố mới ở Đông Hải, lần này y sẽ đi ngang qua Đông Hải trước khi đến thành Du Quan. Khi tới đó chắc chắn phải ở lại vài ngày để xem xét tình hình.
"Được rồi, ta sẽ đóng gói hành lý cho chàng", Quan Hạ Nhi nói rồi đứng dậy.
“Đâu phải sáng sớm mai là ta đi ngay, ta cũng không vội!” Kim Phi đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: “Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi?”
Quan Hạ Nhi còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng lại bị Kim Phi bế lên đưa vào phòng ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Kim Phi sắp xếp đồ đạc trong làng. Sau đó vào buổi sáng ngày thứ ba, y lên xe ngựa, đi thẳng đến bến tàu.