“Đừng nghĩ nhiều như vậy, còn có ta mài”
Kim Phi lại an ủi Cửu công chúa một lúc, đến khi Cửu công chúa bắt đầu phê duyệt tấu chương tiếp thì Kim Phi mới rời đi.
Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Kim Phi chui ngay vào phòng thí nghiệm.
Mặc dù tin đất Tấn xuất hiện phi thuyền cũng không khiến Kim Phi hoảng loạn, nhưng vẫn khiến y cảm thấy hơi lo lắng, chỉ khi thực sự tạo ra động cơ đốt trong và phương tiện bay tiên tiến hơn, Kim Phi mới thực sự yên tâm.
Khoảng thời gian tiếp theo, Kim Phi lại bắt đầu bật chế độ tăng ca một cách điên cuồng, cho đến khi Mãn Thương đến tìm y.
"Tiên sinh, đúng như ngài yêu cầu, đầu xe gắn máy hơi nước đã được gắn xong, xin ngài dành thời gian đến xem thử."
Lần trước, lúc đi thành Du Quan, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng xây đường sắt để vận chuyển than đá, sau khi trở lại đã giao nhiệm vụ này cho Mãn Thương.
Bận bịu làm việc lâu như vậy, cuối cùng Mãn Thương cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Hôm nay anh ta tới tìm Kim Phi, chính là để báo cáo chuyện xe gắn máy hơi nước.
" Được, ta biết rồi!" Kim Phi buông bút chì xuống rồi duỗi người. Bận bịu trong phòng thí nghiệm lâu như vậy, y cũng nên đi ra ngoài một chút. Ngẩng đầu nhìn Mãn Thương, Kim Phi không khỏi cau mày.
Trải qua mấy năm rèn luyện, thiếu niên xấu hổ nhút nhát trước kia nay đã trở nên trưởng thành và vững vàng, cũng có thể một mình đảm đương một phía rồi.
Chỉ là lúc này Mãn Thương lại trông khá mệt mỏi, mặc dù đầu tóc và quần áo. của anh ta đều rất chỉnh tề, nhưng trong ánh mắt lộ ra sự mệt mỏi không thể che giấu.
Một trạch nam lâu năm như Kim Phi nhìn sơ qua là biết, đây là do thức đêm tăng ca trong suốt một thời gian dài.
Vốn định chờ chút nữa mới đi cùng Mãn Thương đến xưởng thép nhìn thử đầu xe, nhưng nhìn thấy Mãn Thương như vậy, Kim Phi đột nhiên thay đổi chủ ý, tiến lên vỗ vai Mãn Thương: "Khoảng thời gian này bận rộn lắm đúng không? Bây giờ xong việc rồi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Ngày mai hãng đi nhìn đầu xe!"
Khoảng thời gian này quả thực Mãn Thương bộn bề công việc, nghe thấy Kim Phi bảo ngày mai mới đi, anh ta gật đầu nói: "Được, vậy sáng sớm ngày mai ta tới nơi này chờ tiên sinh!"
"Không cần, ta cũng lâu rồi không nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai không biết ngủ đến lúc nào." Kim Phi xua tay nói: "Ngươi không cần tới nơi này, ở nhà ngủ cho ngon giấc, ngày mai chúng ta ăn cơm trưa xong rồi đi."
"Vâng, " Mãn Thương cảm động gật đầu. Mặc dù anh ta không lanh lợi lắm, nhưng rèn luyện lâu như vậy, anh ta vẫn có thể hiểu được lời giải thích vừa rồi của Kim Phi chính là kiếm cớ để anh ta yên tâm
ngủ nướng.
Sau khi tiễn Mãn Thương trở về, Kim Phi cũng không tiếp tục làm vi cũng rời khỏi phòng thí nghiệm, trở về ăn một bữa cơm tối với người nhà.
Ngày hôm sau,sau khi ăn xong cơm trưa, Kim Phi và nhóm Mãn Thương đi tới xưởng thép, tiến vào một phân xưởng an ninh nghiêm ngặt.
Trên mặt đất của phân xưởng trải hai đường ray dài, cuối đường ray là một đầu xe lửa gắn máy hơi nước.
"Các ngươi trải hết đường ray ra chưa?" Kim Phi cười hỏi.
"Để thí nghiệm xe gắn máy hơi nước nên mới trải một đoạn, chỉ dài hơn một trăm trượng." Mãn Thương trả lời: "Thanh giằng đường sắt và đường ray đều ở trong kho, nếu như tiên sinh cảm thấy quá ngắn, ta sẽ nhanh chóng cho người trải thêm một đoạn."