Ông ta quay đầu liếc nhìn, phát hiện Kim Phi đã bước tới bên cạnh giường Khánh Hoài, căn bản không hề có ý định tới chào hỏi ông ta.
“Kim Phi, tướng quân Phạm bảo ta tới…”
Ông ta vẫn còn chưa nói xong, Kim Phi đã quay phắt đầu lại, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì đợi ta thăm Hầu gia xong rồi nói!”
Những lời còn lại của ông lão bị chặn ngược, ông ta uất hận phất ống tay áo đứng sang bên cạnh.
Kim Phi quay đầu lại, vừa hay thấy quân y lấy ra một miếng vải bông từ trong thùng nước cho Khánh Hoài rửa sạch miệng vết thương.
Chả trách Khánh Hoài lại sốt.
Nước trong thùng nước đều lấy từ trong hồ, mấy ngày trời đều không thay lấy một lần, bên trong không biết có bao nhiêu vi khuẩn.
Dùng loại nước này để rửa sạch miệng vết thương thì không phát sốt mới là lạ.
“Miệng vết thương của Hầu gia không thể dùng nước rửa sạch”.
Nhìn thấy vải bông sắp sửa lau lên miệng vết thương, Kim Phi lập tức ngăn lại.
“Tướng quân, không dùng nước thì dùng cái gì?”, quân y nghi hoặc hỏi.
“Trong nước có những loài côn trùng nhỏ mà chúng ta không nhìn thấy, nếu dùng nước để rửa sạch miệng vết thương, côn trùng nhỏ sẽ đi vào bên trong cơ thể của Hầu gia, miệng vết thương sẽ bị viêm mà sưng đỏ và chảy mủ, dùng rượu rửa sạch có thể gi3t chết những loài côn trùng đó, tốt nhất là rượu mạnh, càng mạnh càng tốt”.
Kim Phi chẳng thể giải thích chuyện vi khuẩn cho quân y, vi-rút và rượu cồn, chỉ có thể nói như vậy.
“Nực cười, tôi sống gần cả đời người, trước giờ chưa từng nghe nói trong nước có vi khuẩn nhỏ không nhìn thấy”.
Ông cụ Triệu nhếch miệng cười nói: “Rượu mạnh rửa sạch miệng vết thương sẽ vô cùng đau đớn, ta thấy ngươi đang muốn hại chết Khánh Hầu thì có!”
Nói xong ông ta giận dữ quát lên với quân y: “Không được phép dùng rượu mạnh rửa sạch miệng vết thương cho Khánh Hầu, nếu không lỡ Khánh Hầu có bất cứ mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ báo lên tướng quân Phạm để xử tội ngươi!”
Quân y vốn dĩ định nghe lời Kim Phi, đổi sang rượu mạnh để rửa miệng vết thương cho Khánh Hoài, thế nhưng ông lão nói như vậy, quân y sợ tới độ quỳ phịch xuống đất, cúi đầu không dám nói gì.
Hai ông lớn y đều không thể đắc tội, nghe ai cũng đều không đúng…
Lời của ông lão khiến cho trong lòng Kim Phi cũng trở nên dao động.
Trước khi Khánh Hoài hôn mê đã giao Thiết Lâm Quân cho mình, sự tín nhiệm này khiến cho Kim Phi rất cảm động.
Thế nhưng Khánh Hoài cứ hôn mê mãi không tỉnh, hiện tại còn bị sốt cao, có thể trụ được tiếp không thì không ai có thể nói chính xác được.
Không biết thì rất đáng sợ, nếu như quân y nghe theo y, cuối cùng Khánh Hoài không trụ được thì sẽ chẳng thể giải thích rõ ràng.
Thế nhưng nếu như không nhắc nhở, hy vọng sống của Khánh Hoài sẽ càng nhỏ hơn.
Vào lúc Kim Phi đang do dự có kiên quyết tới cùng hay không, bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói yếu ớt: “Nghe theo tiên sinh…”
“Hầu gia, ngài tỉnh rồi!”
Lưu Quỳnh vẫn luôn chầu chực bên cạnh giường bệnh vui tới độ ngồi thụp xuống.
“Ta nói rồi… tất cả đều nghe tiên sinh…”
“Vâng!”