Việc điên cuồng nhất mà Kiều Hoa từng làm trong đời, không thể nghi ngờ, đó là cùng người xem mắt một lần đã kết hôn. Nếu đổi thành cô trước khi xuyên qua đây, việc này so với việc phát hiện ra người ngoài hành tinh còn đang sợ hơn.
Liền như vậy đem mình gả ra ngoài?
Bất quá….Là gả cho một tiểu thịt tươi ngây thơ. Xế ~ Ai mà không thèm muốn?
Cô không khỏi cảm thán, tình yêu ở niên đại này chậm nhiệt mà nhanh chóng. Đúng là thật kỳ diệu.
“Tuy rằng, tôi vội vã kết hôn vì muốn mau chóng dọn ra khỏi nhà chị mình. Nhưng thật ra tôi có ấn tượng không tồi với anh. Tôi cũng không phải mẫu người tùy tùy tiện tiện….Chính là, không phải nữ nhân tùy tiện, anh hiểu chứ!”
Từ Sơn Tùng cười gật đầu, “Hiểu.”
Kiều Hoa vừa lòng mà cong môi cười, “Dù sao tôi cũng thật lòng, anh đừng lo lắng.”
Anh vẫn tiếp tục gật đầu, “Sẽ không.”
Ngoan ngoãn nghe lời như một con cún nhỏ, thật không sai a.
Từ Sơn Tùng đạp xe chở hai mẹ con Kiều Hoa về, anh đạp rất thoải mái, giống như hai người phía sau một chút cũng không nặng. Mặc dù bây giờ ngoài đường gió thổi rất lạnh, nhưng Từ Sơn Tùng lại cảm thấy rất ấm áp, anh cảm thấy mình hưng phấn cực độ,
Đi ngang qua quầy bán bánh kẹo, anh dừng xe lại đi vào mua một túi lớn đồ ăn. Cuối cùng, anh đưa cho Kiều Hoa đúng hơn là đem cho Kiều Minh.
Cậu nhóc còn trộm hỏi cô, “Mẹ đây là của ai?”
Kiều Hoa xoa đầu nhỏ của con trai, “Đây là chú mua cho con.”
Cậu nhóc lập tức vui vẻ lại thẹn thùng. Rất khó có được, nhóc lại chủ động nói với bóng lưng Từ Sơn Tùng, “Cảm ơn chú.”
Chuyển biến thế này, Kiều Hoa cùng Từ Sơn Tùng cũng không dự đoán được.
Điều này càng làm cho Từ Sơn Tùng cảm thấy, mình đạp xe cũng nhẹ nhàng hơn. Không lâu sau liền tới nhà.
Anh cầm đống đồ ăn vặt, đưa hai mẹ con Kiều Hoa đến trước của. Bây giờ đại bộ phận công nhân đều đi làm, cả đường đi đều không đụng người quen.
Đem người đến cửa, Từ Sơn Tùng không ở lại mà xoay người muốn đi. Kiều Hoa buồn cười mà giữ anh lại. “Anh gấp cái gì, tốt xấu gì cũng uống miếng nước rồi đi.”
Từ Sơn Tùng bây giờ chỉ muốn tìm một nơi vắng người, để giải phóng tâm tình kích động của mình.
Anh nãy giờ đã rất khẩn trương, nhưng mà ở trước mặt Kiều Hoa, anh phải cố gắng khắc chế, thể hiện rằng mình vô cùng tự nhiên….Anh thậm chí còn không dám nhìn loạn trong phòng.
Từ Sơn Tùng thấy đầu mình đầy mồ hôi, giả bộ tự nhiên mà nói: “Khụ, vậy uống một ngụm.”
Kiều Hoa cười cong cả mắt, đôi mắt cong cong nghịch ngợm như tiểu hồ ly, giọng cười trong trẻo truyền vào tai anh làm anh cảm thấy hơi ngứa.
Nói thật, 24 năm qua, Từ Sơn Tùng chưa bao giờ khẩn trương như bây giờ. Càng nhìn cô cười, trong lòng anh lại càng tràn ngập khát vọng.
Anh tưởng tượng đến cảnh tượng: anh cưới cô về nhà, dắt tay cô, ôm cô,....là anh lại gấp gáp, một giây cũng không đợi được.
Nhưng là vẫn không thể a, hai người bọn họ hôm nay là ngày đầu tiên gặp nhau….
Thật ra tư vị chờ đợi, cũng là tư vị dày vò người nhưng lại gây thích thú.
Uống ừng ực hết chén nước, lúc này anh mới cảm thấy người mình bớt nóng.
Từ Sơn Tùng đứng thẳng người trước mặt Kiều Hoa, thân hình cao lớn vững chãi giống như một bức tường, cứ như vậy nhìn cô ngây ngốc.
Mặt Kiều Hoa nóng lên, cô vội vàng bảo anh về.
Mặt Kiều Hoa rũ xuống, cô vỗ vỗ bả vai của Kiều Minh, “Minh Minh, mau tạm biệt chú.”
Cậu nhóc hôm nay cũng cực kỳ ngoan ngoãn, bàn tay mềm mại vẫy vẫy, “Tạm biệt chú.”
Từ Sơn Tùng cuối cùng cũng hoàn hồn, yết hầu khẽ chuyển động, anh cười: “Tạm biệt Minh Minh.”
Rồi anh đứng thẳng người, chậm rãi đi ra, đến khi tới của, bỗng nhiên quay đầu nói với Kiều Hoa, “Ngày mai gặp.”
Kiều Hoa cười cười, không nói, nhìn theo bóng anh rời đi.
Cho đến khi ra tận cổng, Từ Sơn Tùng ma xui quỷ khiến quay đầu lại lần nữa, ánh mắt khóa chặt lên người hai mẹ con đang đứng trước cửa nhìn theo phương hướng của anh đi.
Trái tim của Từ Sơn Tùng mềm nhũn đi, lồng n.g.ự.c bị một cảm giác kỳ lạ nào đó lấp đầy, cái cảm giác này quá là kỳ diệu.