Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 232

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hầu Tài Quân một tay nắm lấy tay lái, một tay khác giơ lên vẫy vẫy, rất nhanh liền rời khỏi phố Tử Uyển.

Nắm tay con trai đi vào nhà, Kiều Minh bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô: “Mẹ ơi, chú vừa rồi là ai vậy?”

Kiều Hoa dở khóc dở cười, gọi cũng đã gọi, tạm biệt cũng đã tạm biệt vậy mà tên nhóc này vẫn không biết mình đang chào hỏi ai.

“Con không nhớ? Chú ấy là người lần trước chúng ta đã gặp trong bữa tiệc nha. Là bạn của ba ba.”

“Con quên mất.” Kiều Minh gãi gãi đầu, tiếp tục hỏi: “Mẹ, ba ba đâu, hôm nay ba ba không về nhà sao?”

“Ba ba đi nhập hàng rồi nha, qua mấy ngày nữa mới về.” Cô đi vào phòng bếp, đeo tạp dề lên chuẩn bị nấu ăn. . truyện đam mỹ

Đồ ăn là mua lúc sáng nay, khu phố Bạch Vân gần vùng ngoại thành nên thường xuyên có người nông dân gánh rau lên bán.

“Vậy được rồi, con sẽ nhớ ba.”

Từ Sơn Tùng không có ở nha, Kiều Hoa lười ra chợ mua thịt, buổi tối hôm nay chỉ xào một dĩa măng đơn giản, thêm một dĩa trứng chiên hẹ. Tuy là bữa cơm không có thịt nhưng bạn nhỏ Kiều Minh vẫn ăn đến ngon lành.

Cơm nước xong xuôi còn chưa đến sáu giờ, nhưng mấy bạn nhỏ trong nội viện đã tập trung trước cửa nhà bọn họ cả rồi.

Hồ Phương Hà là con gái lớn của Ngô Quế Phương, cô bé cũng là đứa trẻ lớn nhất trong nội viện. Cô bé nhìn chằm chằm vào đồng hồ, kim vừa chỉ đến sáu giờ, liền lập tức lên tiếng nhắc nhở, “Kiều Minh! Sáu giờ rồi!”

Kiều Minh giật mình, thình thịch chạy vào nhà tìm Kiều Hoa, “Mẹ ơi! Sáu giờ rồi! Chúng ta có thể xem TV sao!”

Kiều Hoa đang ngồi trước bàn máy may ngẩng đầu, cười nói: “Có thể a, con biết mở TV không?”

Cậu nhóc Kiều Minh lắc đầu, “Con không biết.”

Buông công việc trong tay, Kiều Hoa đi tới hướng dẫn cho con trai cách mở TV.

“Con biết chưa?”

Kiều Minh gật đầu thật mạnh, “ n! Con biết rồi mẹ, rất đơn giản!”

TV vừa mở, đám trẻ trong nội viện như ong vỡ tổ mà cầm ghê đi vào nhà, mấy người lớn cũng vậy, theo sát phía sau.

“Nha, Kiều Hoa, còn làm quần áo hả? TV bắt đầu chiếu rồi, mau tới đây xem nha!” Thím Trần nói với cô.

Kiều Hoa cũng không ngẩng đầu, cười một chút, “Không cần đâu ạ, mọi người xem đi, cháu làm quần áo một lát.”

Đối với phim truyền hình trắng đen, quả thật Kiều Hoa không có hứng thú, không bằng làm quần áo thì hơn.

Từ đám trẻ cho đến những người lớn tuổi nhất trong nội viện đều tập trung đông đủ, mọi người đều tập trung tinh thần xem TV, sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó. Hi hi ha ha thật náo nhiệt. Đây cũng là lúc cả nội viện đồng lòng nhất, không ai nói câu nào, tập trung xem TV.

Xem xong, lúc gần đi, bọn họ nhiệt tình vẫy vẫy tay với Kiều Hoa để cảm ơn cô.

“Xem TV ké nhà em thật sự ngại quá.” Ngô Quế Phương cầm theo ghế, nói.

“Không có gì, một người cũng là xem nhiều người cũng là xem.” Hơn nữa, TV hiện giờ cũng không chiếu suốt 24h, chỉ có chạng vạng mới chiếu, xem xong thì mọi người rời đi, cũng không tốn lắm.

Huống hồ càng đông càng náo nhiệt, mọi người cùng nhau thảo luận, cùng nhau nói chuyện không phải rất vui sao, nhìn thấy bộ dạng tươi cười của con trai, Kiều Hoa cũng không ngại khi mọi người tới nhà mình xem TV.

Đêm hôm qua con trai còn nói với cô, bởi vì mời các bạn tới nhà xem TV mà cậu nhóc còn cảm thấy kiêu ngạo đây.

==============

Buổi tối hôm nay Kiều Minh lại có thể ngủ cùng mẹ, cậu nhóc hưng phần không ngủ được, quấn lấy Kiều Hoa để nghe kể chuyện xưa.

Kiều Hoa có chút bất đắc dĩ, dứt khoát hát cho cậu nghe, chậm rãi vỗ lưng cho cậu, rốt cuộc cũng có thể đem con trai bảo bối đi ngủ.

Hôm sau, đúng 8 giờ, Hầu Tài Quân đã có mặt ở đại tạp viện, giúp cô đem đống hàng chuyển ra phố Bạch Vân, sau đó lại vội vã rời đi.

“Làm phiền anh rồi Hầu đại ca!”

Hầu Tài Quân không chút để ý mà xua tay, nói giỡn: “Phiền toái cái gì, gần đây anh cũng ở nhà nhãn rỗi chẳng có việc gì. Nếu em không rảnh anh cũng có thể giúp em canh của hàng.”

Cười cười, nhìn theo hắn ta rời đi.

Trong cửa hàng là một công việc nhàm chán, cũng may là Kiều Hoa có mang theo giấy bút để thiết kế mẫu đồ mới, đây là một trong những sở thích của cô.

Cậu nhóc Kiều Minh ở bên cạnh cũng ngồi ngay ngắn viết viết vẽ vẽ gì đó.

Hôm nay, Kiều Minh đã tự đặt cho mình một tiêu, nhóc muốn viết 26 chữ cái, còn muốn mẹ dạy cho nhóc ghép vần đơn giản. Học ghép chữ xong nhóc sẽ nhờ mẹ mua cho mấy cuốn sách vừa có tranh vừa có chữ để đọc! Chính là hiện giờ nhóc vẫn chưa biết nhiều chữ lắm, cho nên chỉ có thể ở một bên chờ mẹ đọc cho nghe mà thôi.

“Con trai nhà em thật ngoan, Minh Minh chỉ ngồi yên một chỗ mà đọc sách, không ồn ào khóc quấy.” Du Phồn ở cách vách bỗng nhiên nói chuyện, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Kỳ thật trước đây tôi đặc biệt ghét trẻ con, bọn chúng suốt ngày chỉ biết khóc biết đòi a. Con trai nhà cô lớn lên dễ thương, con không nháo….Đúng rồi, con trai cô bao nhiêu tuổi rồi nha?”

Kiều Hoa dừng bút lại, xoa xoa đầu con trai, “4 tuổi.”

Cậu nhóc Kiều Minh ngẩng đầu lên, có lẽ là do viết chữ quá nghiêm túc nên không nghe được âm thanh nói chuyện của bọn họ: “Mẹ sờ con làm gì nha.”

Kiều Hoa phụt cười một tiếng: “Không có chuyện gì, con viết tiếp đi, con có thể tự viết sao?”

Cậu nhóc gật đầu, “Con viết được nha, con nhớ mấy chữ này rồi.”

Nhóc hiện tại phải chăm chỉ học chữ đơn để mẹ còn dạy cho nhóc ghép vần!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio