Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 275

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người đều cho rằng Từ Dũng Hạ sẽ tiếp tục đề tài này, không nghĩ ông lại đột ngột hỏi sáng chuyện khác, “Hai đứa định khi nào thì sinh em bé?”

“Khụ khụ………” Kiều Hoa nhịn không được mà ho mấy cái.

Bời vì lời này quá mức đột ngột, Kiều Hoa ho đến kịch liệt, lỗ tai cũng đỏ ửng.

“Ăn từ từ.” Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ, anh vòng tay ra sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, một tay khác nắm tay cô, xoa xoa để trấn an.

“Mẹ ăn chậm một chút, không ai tranh với mẹ nha.”

“Cái thằng nhóc này.” Kiều Hoa bị chọc cười, điểm lên chóp mũi con trai.

Chờ sau khi cô không ho nữa, Từ Sơn Tùng mới quay sang trả lời vấn đề của Từ Dũng Hạ, “Cứ thuận theo tự nhiên.”

Nghe vậy, Từ Dũng Hạ không nói gì nữa, bỗng nhiên ông liếc mắt nhìn về phía Kiều Minh, “4 tuổi?”

Hai vợ chồng sửng sốt một chút, Từ Sơn Tùng trả lời, “ n.”

“Chuyện gì xảy ra với người nam nhân kia vậy?” Lời này là nhìn về phía Kiều Hoa hỏi.

“Ba, ba hỏi chuyện này làm gì?” Sắc mặt Từ Sơn Tùng không tốt lắm.

Sự việc đã qua, loại chuyện này còn có thể nhắc lại sao?

Trở tay nắm lấy tay Từ Sơn Tùng, hít sâu một hơi, Kiều Hoa mỉm cười giải thích, “Là như thế này….”

Nói đến Cát Văn Minh không khác nào đem vết thương của Kiều Hoa mổ ra rồi xát muối cả. Từ Sơn Tùng rất đau lòng, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, hy vọng cô đừng nói tiếp, nhưng cô vẫn nói.

Rốt cuộc đây chuyện xảy ra không phải là đối với Kiều Hoa mà đối với nguyên thân, cô chỉ đơn giản thuật lại chuyện đã qua.

Sau khi nghe giải thích xong, mọi người nhà họ Từ không hẹn mà cùng nhau trầm mặc.

Thật lâu sau đó, Tống Văn Mẫn đập tay xuống bàn tức giận bất bình, “Tên đó đúng là tồi mà! Trai phương bắc nào tồi như cậu ta? Đúng là mất mắt người phương bắc mà!”

“Aizzz, đúng là không ai lường trước được chuyện gì a.” Không nghĩ tới Kiều Hoa và “chồng trước” lại có chuyện như vậy, trong lòng Vu Chi Lan hụt hẫng một chút.

Nguyên lai là mọi người hiểu lầm cô.

Bất quá ngẫm lại, nếu Cát Văn Minh không vứt bỏ Kiều Hoa, nếu Cát Văn Minh vẫn luôn ở nông thôn thì có lẽ Từ Sơn Tùng đã không thể đến được với Kiều Hoa. Hiển nhiên là chuyện này không có khả năng xảy ra rồi. Hết thảy tất cả đều là định mệnh đã an bài.

Sau chuyện này, Tống Văn Mẫn cùng Vu Chi Lan đối với Kiều Hoa nảy sinh sự thương cảm, có lẽ do đều cùng là nữ nhân cho nên bọn họ càng hiểu được sự bất lực lúc đó của Kiều Hoa.

Đến nỗi Từ Hải Bình và Từ Dũng Hạ…..Xem ra hiện tại, Từ Hải Bình đối với mẹ con Kiều Hoa không còn chút địch ý, còn nói có thích hay không, trong lòng anh ấy cũng không rõ.

Từ Dũng Hạ thì sao? Ông không nói được mấy câu, cũng không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, thoạt nhìn ông vẫn còn để ý chuyện Kiều Hoa tái hôn.

Nhưng chuyện Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng đã không thể thay đổi, chuyện trước đó cũng không phải là lỗi do Kiều Hoa, Từ Dũng Hạ tự nhiên cũng không thể nói gì nữa.

Sau khi ăn cơm xong, không có hoạt động giải trí nào thú vị cho nên cả nhà mở radio nghe đài.

Từ Sơn Tùng tìm mấy lá trà pha trà, “Minh Minh, con bưng trà qua cho ông nội này.”

Bạn nhỏ Kiều Minh là bạn nhỏ thích thể hiện, để cho Kiều Minh bưng trà thuận tiện tăng ấn tượng tốt cho cậu nhóc.

Kiều Minh thật cẩn thận cầm tách trà, chậm rãi bước đến trước mặt Từ Dũng Hạ, “Ông nội uống trà ~”

Từ Dũng Hạ nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Minh, tiếp tục động tác quấn điều thuốc trong tay, “ Ân, để đó đi.”

Lúc này, Từ Dũng Hạ ngồi bên mép giường, cái bàn thì chính giữa phòng, khoảng cách này chính là bảo Kiều Minh đặt về chỗ cũ.

Cậu nhóc đành bưng ly trà về chỗ cũ.

“Ba ba, ông nội bảo con để đây, con chỉ có thể cầm về.” Kiều Minh buồn bã gãi gãi đầu.

Liếc nhìn ba mình một cái, Từ Sơn Tùng an ủi nói: “Không sao, con đưa cho bác trai một ly này.”

Kiều Minh không ghi thù, lại có bệnh mau quên, cho nên cậu nhóc lại vui vẻ cầm ly trà đến chỗ Từ Hải Bình, ngọt ngào nói: “Bác trai uống trà ~”

“Cảm ơn Minh Minh.”

Xưng hô thật thân thiết nha, Kiều Minh có chút vui vẻ, cậu nhóc lại nhảy nhót đến chỗ ba ba, bưng ly trà cho Tống Văn Mẫn.

“Bác gái uống trà.”

“Cảm ơn cục cưng!”

“Ly này của bà nội, bà nội cẩn thận nóng.”

“Được được, bà nội thổi nguội rồi uống.” Vu Chi Lan yêu thường mà vuốt vuốt đầu dưa của Kiều Minh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio