Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 429

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ai nha, con gái cô đâu, không ôm tới sao?” Du Phồn còn tưởng rằng mình có thể chọc cục cưng Tiếu Tiếu.

Kiều Hoa thu hồi tầm mắt của mình, cười nói, “Không dẫn theo, tôi đưa cho người nhà trông giùm rồi. Chúng ta ăn cơm mang con bé theo làm gì, đến lúc con bé khóc cũng không biết dỗ thế nào!”

Khẽ cười một tiếng, Du Phồn chỉ vào ghế lô lớn cách cửa tầm mười mét, ‘Đến đó đi, anh ta đã ở đó, tôi dẫn mọi người qua.”

Kiều Hoa hơi lo lắng, bước chân không tự chủ nhanh hơn một chút, “Hai người chờ lâu chưa?”

Hẹn là năm giờ, hiện tại là bốn giờ bốn sáu phút, cũng không biết hai người này đến khi nào.

Du Phồn lắc đầu, “Không có, chúng tôi cũng vừa mới tới thôi, đặt túi xuống liền xuống lầu chờ ba người, không nghĩ trùng hợp như thế.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Ở phòng bao thậm chí không cần Du Phồn tự mở cửa, có hai người phục vụ đã đứng ở đó giữ cửa sẵn, nhìn thấy đoàn người tiến tới, hỏi rõ thân phận liền thả người vào.

Đập vào mặt là một người đàn ông bận tây trang ngồi giữ bàn vuông.

Không phải loại tây trang rộng thùng thình mà đây là đồ được đặt may riêng theo số đo, cả bộ đồ rất vừa người, cả người toát ra khí chất của một thương nhân thành công. Vừa nhìn là biết người này không ở đại lục.

Tuổi tác có lẽ không dưới ba mươi lăm tuổi, là kiểu người thành thục nho nhã, nhưng cũng là người lạnh lùng khó gần.

Khi anh ta nhìn về phía này cùng với nụ cười tắm trong gió xuân của mình sẽ làm cho người đối diện cảm thấy anh ta là người có tính cách tốt, ôn nhu, nhưng từ cái nhìn đầu tiên, Kiều Hoa đã có một cảm giác…ách, lạnh nhạt?

Chớp chớp mắt, đối diện với nam nhân tươi cười ôn hoa, cô cảm thấy, đại khái là do cô nghĩ nhiều rồi đi.

‘Chào anh.”

“Chào cô.”

Lần đầu tiên gặp mặt, hai bên có chút co quặp.

Đương nhiên, chỉ có một mình Kiều Hoa không biết phải nói gì, nhìn người ta mà xem, anh ta ngồi một bên, bộ dạng lười biếng tuy thích, không hề có chút nào cảm thấy bị trói buộc.

Lại nhìn chồng nhà mình….Cũng tốt đi, cũng rất quen thuộc, không có bao nhiêu khó xử, chỉ có cô và Lý Hồng Quân, hai người đứng ngồi không yên, tay cũng không biết nên để ở đâu.

Không đúng a, cô là người xuyên qua, mấy tình huống khó xử hơn còn trải qua rồi, vì sao đối diện với ông chủ địa ốc này lại cảm thấy luống cuống? Nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ có thể là đối tượng này quá đặc thù.

Ân, cũng có có thể là do hoàn cảnh nữa, cũng không hẳn là vấn đề ở cô.

‘Tuấn Trạch, tôi giới thiệu với anh một chút, ba người này là bạn tốt kiêm bạn làm ăn của tôi. Người này là Kiều Hoa, hai tôi xem như là khuê mật đi. Vị này là chồng cô ấy, gọi là Từ Sơn Tùng, cũng là người đứng đầu xưởng chúng tôi, cũng là đại cổ đông. Người này là Lý Hồng Quân, là bạn tốt của tôi.

‘Vị này là người bạn Hồng Kông của tôi, tên là Nghiêm Tuấn Trạch.” Du Phồn chỉ vào người nam nhân giới thiệu.

‘Xin chào mọi người.” Thanh âm trầm thấp, vừa nghe là biết bình thường hút không ít thuốc.

Hai vợ chồng Kiều Hoa động tác nhất trí mà mỉm cười gật đầu. Lý Hồng Quân bị điểm danh thì thân thể không tự chủ mà thẳng lên.

Nếu không phải hợp tác với Từ Sơn Tùng, anh ta nơi nào có thể dính hào quan của Du Phồn, cùng với ông chủ lớn ở Hồng Kông ăn cơm trong phòng bao a, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện này.

Cơ thể lập tức luống cuống, có lẽ vì thế mà lỡ tay làm rơi đũa trong tay. Loảng xoảng một tiếng, đôi đũa rơi trên sàn nhà được lát gạch men sứ, thanh âm cực kỳ thanh thúy….

Vừa lúc đó phục vụ tiến vào đưa đồ ăn, Nghiêm Tuấn Trạch ngước mắt, ý bảo cấp cho Lý Hồng Quân một đôi đũa.

“Không cần không cần.” Lý Hồng Quân nhanh chống cự tuyệt, tốc độ nói càng ngày càng nhanh, tay chân luống cuống, “Chỗ này có giấy, tôi lau qua là được.”

Phụt ~

Du Phồn cũng không có cho anh ta mặt mũi mà cười lớn, “Chỉ là một đôi đũa, Hồng Quân, để người ta đổi đi.”

Người phục vụ trước sau vẫn bảo trì nụ cười thỏa đáng trên miệng, lấy đôi đũa trên tay Lý Hồng Quân lần nữa thay đũa cho anh ta.

Tiếp nhận đôi đũa mới, Lý Hồng Quân hậu tri hậu giác mới phát hiện mình thật là nhà quê.

Nhà hàng khí phái như vậy, chỗ nào sẽ để cho khách dùng đôi đũa dơ để ăn!

Là anh ta lúa, lúa quá lúa a!

Rõ ràng là lúc tiếp khách tới cửa hàng không chút xấu hổ nào, miệng lưỡi trơn tu, lời nói cứ như thác phun trào….Hiện tại, sao…Thật không có tiền đồ.

Ngược lại là vợ chồng Từ Sơn Tùng, làm bộ làm tịch còn rất giống, thật sự giống nhà giàu quyền quý.

Thật sự có quá nhiều sự khác biệt ở đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio