- Haizz. . . sao mà chán thế này nha! . Lăng Sảnh Nhi cảm thán nói xong lại tựa vào bờ ngực rộng của Lý Triển Phong, cảm thấy tự nhiên như không có cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân mà ông bà ngày xưa thường nói.
Còn Lý Triển Phong thì rất là hưởng thụ khi nàng tựa vào nha, hắn thích gần nàng vì người của nàng thoang thoảng mùi hoa anh đào, rất dễ chịu. Bốn người đi sau thì rất thức thời mà đi chậm lại cho họ tình tứ nha, chủ thượng nổi tiếng không gần nữ nhân nay lại cho tiểu thư tựa vào, còn cười với tiểu thư, đối xử với tiểu thư rất dịu dàng còn nghe theo lời tiểu thư nữa chứ. Đây gọi là vừa gặp đã yêu sao? Bọn họ đi theo chủ thượng từ nhỏ đến giờ cũng là lần đầu thấy chủ thượng như vậy, tâm trạng hơi kỳ lạ chút chút.
- Phong này, chúng ta đi nhanh hơn đi, vào thành sẽ có nhiều thứ chơi hơn, đi nhanh lên. Lăng Sảnh Nhi thúc giục hắn, hắn ừ rồi thúc ngựa nhanh hơn.
Đó, nghe theo răm rắp, làm bọn họ thấy tổn thương nha. Tuy nghĩ vậy nhưng người theo sau cũng thúc ngựa nhanh hơn theo họ.
~~~~~~~~
Cả đoàn người đã vào thành liền đi đến quán trọ có chữ Phong.
- Phong, ta đau quá, cái mông ta với đôi chân, nó không còn cảm giác gì hết! hic. . hic. . Lăng Sảnh Nhi mặt mày xanh mét mếu mếu với Lý Triển Phong.
Lý Triển Phong nhìn cô có chút đau lòng, chắc vì lần đầu cưỡi ngựa nên nàng bị như vậy chăng? . Hắn không nói gì, nâng tay lên bế cô vào lòng, chuẩn bị đi vào quán trọ thì:
- haha. . ta vừa thấy cái cảnh tượng gì đây? Đường đường là đệ nhất sát thủ trên giang hồ mà lại bế tên nam nhân vào lòng giữa thanh thiên bạch nhật thế này sao? . tên không biết từ đâu đi tới, lấy quạt trên tay che nửa miệng cười nham nhở nhìn cô và hắn.
Bởi vì Lý Triển Phong bế cô, nên tên vừa tới không nhìn thấy được khuôn mặt của cô, nhưng khi Lý Triển Phong quay lại đối mặt với tên vô duyên đó thì hắn mới nhìn thấy cô, nụ cười tắt ngúm, hắn đột nhiên cúi người cung kính nói:
- Thần tham kiến hoàng thượng, hạ thần không biết là người nên đã đắc tội với người, thần xin lỗi ạ! .
người đi phía sau, cúi đầu cười lén. Lý Triển Phong nhíu mày, còn cô thì đờ ra, nhưng cô rất nhanh nhận biết được tình hình, giờ có con muỗi bay tới, cô ngu sao mà không đập chết nó, cô hừ tiếng rồi nói:
- Đã biết là bổn vương sao còn không quỳ, nhà ngươi là ai mà dám không hành lễ với ta, hỗn xược.
Xin lỗi vị hoàng thượng hiện tại nhé, tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi có vẻ giống ta nên họ nhìn lầm ta là ngươi, nhưng ngươi yên tâm ta không cho ai khi dễ ngươi đâu, lần này ngươi mang ơn ta, lần sau có dịp ta đòi, hehe. Cô thầm tính toán kế hoạch này trong đầu.
Mọi người đờ ra nhìn cô, tự hỏi cô sao lại chơi trò như vậy nha, giả danh hoàng thượng là tội chém đầu đó. Nhưng nhìn khí chất như vậy có nói không phải là hoàng thượng thì có con dế mới tin. Haizz. . .
- ách. . tại hạ đắc tội rồi, tại hạ là Vũ Hạo Nghi, là con trai thứ của môn chủ Thiên Tự Nhất cũng là môn chủ võ lâm hiện tại đấy ạ! . tên đó lúc này mới chịu quỳ xuống và nói với cô.
Khi cô "ừ" rồi hắn đứng lên, lúc này cô mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, chậc. . chậc. . cũng là vị mỹ nam nha, nhưng đáng tiếc cô không thích hắn, bởi vì tâm hắn quá đen tối, và cũng vì hắn là con của môn chủ võ lâm và ả rắn độc đó.
- Không biết ngươi đến đây có việc gì? Lúc này Lý triển Phong mới lên tiếng, nãy giờ nhìn cô giở trò hắn có chút buồn cười, nhưng cũng không lật tẩy nàng, bởi vì hắn thích như vậy hơn.
- Ta đi dạo, chủ thượng ngươi đây muốn dạo cùng ta sao?
- Hắn không rảnh, hắn phải chơi với ta, hơi đâu mà dạo với ngươi, biến đi. Chướng mắt! . Lăng Sảnh Nhi không cho Lý Triển Phong có cơ hội lên tiếng, xong lại quay qua hắn mếu máo nói: - Phong, ta mệt!
Lý Triển Phong không thèm nói gì nữa, xoay người bế cô vào quán trọ, không thèm quan tâm tên Vũ Hạo Nghi kia nữa. Vũ Hạo Nghi bị nói như vậy trước mặt đông người, có chút tức giận, hắn nắm chặt cây quạt trong tay đến nát vụn ra nhìn chằm chằm người đi vào quán trọ. Được lắm, ta sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, huynh đệ các ngươi tưởng ta sợ các ngươi sao. Hừ!!!