Phàm là kẻ nào đi ngang đều không cưỡng được lại sự thơm ngon của món này, cô không biết cả nhà có được thưởng thức lần nào chưa.
Cô đứng đợi khoản mười phút rồi cầm trên tay hai con vịt quay thêm một phần đùi mang về.
"Mọi người con về rồi!" Diệp Tinh vui vẻ bước vào trong đưa hai chiến lợi phẩm của buổi tối hôm nay ra, trên bàn ăn bây giờ đã đầy đủ các món do anh ba cô làm.
Còn có mấy chai rượu phiên bản giới hạn nữa chứ.
Cô vừa bước vào đã nhìn thấy một người lạ mặt áo lịch thiệp, trên tay còn đang cầm một chiếc khăn "Người này là?" Cô nhìn ông lão tầm khoảng năm mươi tuổi, mái tóc bạc một bên mắt đeo kính.
Diệp Tiêu ngồi bên cạnh bàn ăn bảo: Ông ta là Quản Gia, tên là Lý Đông.
Tạm ở lại Dinh thự một đêm, sáng mai sẽ rời đi thu xếp công việc.
Lão ta nhìn thấy cô liền cuối đầu "Chào tiểu thư!" Gương mặt lộ rõ nét tươi cười.
Diệp Kiêu cha của Diệp Tinh nhìn cô, nở nụ cười vui vẻ nhưng chưa từng sảy ra chuyện gì cả.
"Chân con sao thế?" Diệp Kiêu hỏi.
Cả nhà họ Diệp đưa mắt nhìn đôi chân cô, các anh đang bưng đồ trong bếp lên bàn ăn, họ cũng chú ý đến chân của cô.
"Vô tình dẫm phải vật nhọn thôi! Con đã xử lý xong rồi.
Mẹ đâu rồi cha!"
Diệp Kiêu đưa mắt nhìn lên lầu, mẹ cô chắc hẳn giờ này đang thay quần áo, chờ xíu nữa sẽ xuống ngay thôi.
Mười phút sau.
Cả nhà tụ tập đầu đủ trên bàn ăn, món khai vị hôm nay là súp.
Cộng thêm hai con vịt quay cô vừa mua về.
Diệp Tinh: "Mọi người lúc nãy đi đâu vậy?"
Thanh Hoa: "Cha mẹ, anh trai con xử lý công việc gấp không đón con từ bệnh viện về được!"
Diệp Đình: "Đúng đó, hôm nay ăn mừng Diệp Tinh xuất viện hơi trễ, em đừng giận bọn anh nha!"
Diệp Tinh: "Sao giận các anh được!"
Ha ha tiếng cười của cả gia đình.
Nào nâng ly chút mừng con gái xuất viện nào!
Diệp Thanh: "Tiết là chị Hoắc không về được."
Diệp Tinh: "Không sao, moi người sẽ gặp lại sớm thôi"
Cả nhà Họ cùng thưởng thức những món ăn ngon và trong đó có cả những chai rượu đắc tiền.
Sau khi buổi ăn tối kết thúc, Diệp Tinh mang theo cái bụng no nê đi lên lầu, lúc nãy cô tính ở lại phụ rửa bác, nhưng các anh trai kịch liệt phản đối.
Cô chỉ đành lên lầu nằm.
Cô nằm trên giường không khỏi sự tò mò, không biết lúc nãy các anh trai đi xử lý công việc gì nữa.
"Hệ thống, ăn vịt quay không?"
Diệp Tinh ngôi trền ghế vừa xem tin tức vừa hỏi hệ thống, cô thầm nghĩ liệu hệ thống có nghe tiếng mình gọi không.
Cô lấy ra trong hộp là hai cái đùi vịt quay lúc nãy cô mua riêng cho hệ thống.
"Ăn chứ!" Hệ thống đáp.
Từ trong không gian xuất hiện một con hồ ly ngồi trước mặt cô, nó khẽ cầm một cái đùi vịt lên rồi ăn.
Cái dáng vẻ của hệ thống lúc này trong y hệt như hình ảnh cáo ngậm đùi vịt quậy!
"Ngon quá!" Hệ thống cảm thán.
Diệp Tinh vui vẻ ừ một tiếng, cô không biết hệ thống này còn có cả vị giác nữa đấy.
"Sao cô biết có quán vịt quay ngon vậy?" Hệ thống hỏi.
Diệp Tinh vừa lướt mạng vừa trả lời:
"Trong tiểu thuyết có nhắc!"
Trong nguyên tác truyện, tác giả có đề cặp đến gần chỗ cửa hàng của Diệp Tinh có bán Vịt quay, nó không phải là bịt quay thường mà là dạng vịt quay cực phẩm, tiệm chỉ kinh doanh lúc chiều đến đem muộn, sáng thì sẽ kinh doanh bún ốc.
Theo cái đà đông khách như quán vịt quay, chắc họ có thể xây mấy căn nhà lầu rồi ấy nhỉ.
Diệp Tinh lúc nãy lái xe trên đường về thì bắt gặp biển Vịt quay nên cũng tò mò hương vị, nên cũng vào mà mua thôi.
Mà cái hệ thống này coi bộ cũng quan sát cô mỗi lúc đấy.
"Diệp Tinh, cô không làm nhiệm vụ à?" Hệ thống hỏi.
Diệp Tinh khẽ bất ngờ, không biết có nhiệm vụ gì mà cô chưa hoàng thành.
Chẳng phải lúc trước hệ thống bảo cần bảo trì nên tạm không có nhiệm vụ sao.
"Nhiệm vụ gì?" Cô hỏi
Hệ thống: "Điều tra kẻ hại cô!"
Hệ thống vừa ăn đùi vịt, vừa trả lời.
"Điều tra kẻ muốn hại cô đó!"
Diệp Tinh khẽ ừ một tiếng, cô nhanh chống ngã lưng vào giường.
Trong tiểu thuyết khi đến hồi kết, thì tác giả cũng chẳng đề cập hay nhắc đến kẻ hại chết Diệp Tinh.
Trong truyện cũng có nói, gia đình Diệp Tinh sau khi cô chết, luôn đứng sau âm thầm tìm kiếm hung thủ nhưng chẳng có một chút manh mối nào cả, tuy mạch chuyện rất ổn như có vẻ tác giả Liên Hoa bị hắc hóa đã bỏ quên tình tiết này.
Hệ thống nay lại có nhiệm vụ này e là bất khả thi.
Suy cho cùng thế giới này cũng chỉ được tạo nên từ một cuốn tiểu thuyết đã hoàng thành, nếu muốn có thêm tình tiết, thông tinh của nhân vật e rất khó so với việc cô lăn đùng ra chờ chết thì nó còn dễ hơn gắp trăm lần.
"Tiểu thuyết không có đề cập đến!" Diệp Tinh cô nằm trên giường tựa lưng mình vào chiếc giường êm ái, cô thà chịu ở lì trong tiểu thuyết còn dễ chịu hơn là đi điều tra một thứ bất khả thi như chuyện đó.
Dù gì hiện tại cô cũng là Diệp Tinh, nhân vật có sự nghiệp, tiền tài, gia đình yêu thương thì trả thiệt gì nếu ở lại đây cả, cô sẽ coi đây là cuộc đời mới của mình mà tận hưởng.
"Đâu có, phải có hung thủ!" Hệ thống đáp.
Tuy nó chỉ là hệ thống nhỏ nhoi của kí chủ, nhưng thật sự nắm tình tiết của tiểu thuyết rành nhất.
Nhiệm vụ của hệ thống đưa ra vẫn phải có cách giải quyết.
"Người nói xem!" Diệp Tinh đắp chăn lên người, nhỏ giọng bảo.
"Ây kí chủ, này phải ký chủ tự tìm hiểu chứ!".