La Chiêu cười nhẹ, vuốt đầu cô bé, nói: "Được, chú hứa với con." Nói xong, anh dẫn mọi người đi.
Nhóm người này đến vội vàng, đi cũng vội vàng, toàn bộ quá trình khiến những người đi đường xung quanh đều ngơ ngác.
Hầu hết những người đi đường này đều nghĩ có lẽ cảnh sát sẽ không đến, cho dù đến thì cũng chỉ là để tìm hiểu tình hình, làm sao có thể vì một ít tã mà đặc biệt đi bắt người?
Nhưng bọn họ không ngờ cảnh sát không những đến mà còn đến rất đông. Không chỉ vậy, bọn họ còn rất coi trọng vụ án này, điều này thật kỳ lạ.
Một số người lúc đầu còn muốn vội vàng rời đi, nhưng lúc này lại không đi nữa, còn thì thầm với những người bên cạnh: "Sao thế này, cảnh sát thực sự đi bắt người à?"
"Đúng là đi bắt người rồi! Tôi nghĩ, có lẽ tên đó đã gân ra một vụ án lớn nào đó?"
Suy đoán này nhanh chóng nhận được sự đồng ý của nhiều người, nhưng người mẹ lại do dự nói: "Không thể nào, tôi thấy người đó gầy gò, có lẽ cậu ta gặp khó khăn, không có tiền mua tã cho con."
"N thì mấy cảnh sát đó đến đây để làm gì?" Nhóm người đi đường đang bàn tán thì phát hiện thêm một vài người cùng nhau đến.
Mặc dù người đi đầu cũng không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng khí thế sắc bén của anh ta quá rõ ràng, trông rất giống với nhóm người trước, hẳn cũng là cảnh sát.
Nhóm người đó cũng chui vào ngõ hẻm, biến mất khỏi tầm mắt mọi người trong nháy mắt.
"Trời đất ơi, chuyện gì xảy ra vậy?" Một người đi đường kinh ngạc nói.
Người mẹ lại sợ hãi, nghĩ rốt cuộc tên cướp tã lót là ai? Nghĩ đến đây, cô ấy cảm thấy vẫn nên đi làm biên bản. Cô ấy đến quầy điện thoại công cộng bên cạnh gọi điện về nhà, nhờ người nhà giúp cho con trai út uống sữa, sau đó dẫn con gái đến đồn cảnh sát gần đó.
Trong vòng hai mươi phút, La Chiêu hỏi thăm các chủ cửa hàng tạp hóa, sạp trái cây và các tiểu thương nhỏ trong khu vực này, dần dần tìm đến một khu nhà nhỏ.
Khu nhà này không có cổng vào, là một tiểu khu mở, các tòa nhà trong tiểu khu cách nhau không xa, giữa các tòa nhà đều có một số cây và ghế dài, lúc La Chiêu và những người khác đến, có một số người già đang đánh bài dưới gốc cây.
Sau khi hỏi han đơn giản, một bà lão chỉ tay về hướng tòa nhà số 3, tầng 4, nói: "Đồng chí cảnh sát, người các đồng chí cần tìm ở tòa nhà số 3, tầng 4, tôi vừa thấy cậu ta đi vào."
La Chiêu gật đầu cảm ơn, nhanh chóng gọi điện cho Cổ Ba, bảo anh ta cũng dẫn người đến.
Rất nhanh, dưới tòa nhà này đã tập trung hơn mười cảnh sát, La Chiêu lo ngại nghi phạm có phản ứng quá khích, nên nói với một vài cấp dưới đi cùng: "Các anh ở dưới lầu canh chừng, phòng trường hợp nghi phạm nhảy lầu." Theo lý thuyết, nghi phạm số 2 này hình như không có sức chiến đấu, thường không cần nhiều người cùng đi bắt giữ.
Nhưng nghi phạm số 1 có khả năng chiến đấu tốt, vì vậy La Chiêu và những cảnh sát đi cùng phải đề phòng điều này, phòng trường hợp hai nghi phạm đều ẩn náu trong tòa nhà này, chống cự đến cùng, có thể gây thương vong, vì vậy việc thêm một vài người để phòng ngừa tai nạn là điều tốt.
*Trong vụ án làm vàng giả này nghi phạm số 1 là người biết Tạ Tiểu Quân giấu vàng ở đâu, sau đó trộm đi, là người ở căn nhà phía Tây gần nhà Tạ Tiểu Quân, viết hai chữ cái SB, không để lại bất kỳ dấu vân tay, nhưng lại cố ý để lại dấu giày của mình. Nghi phạm số 2 thì là người nghiện m@ túy, người gầy gò, ở chung với nghi phạm số 1 trong căn nhà phía Tây gần nhà Tạ Tiểu Quân.
Cánh cửa nhanh chóng bị bọn họ đạp vỡ từ bên ngoài, một nhóm người nhanh chóng lao vào.
Căn phòng này được dọn dẹp khá sạch sẽ, điều duy nhất đặc biệt là trong phòng có một mùi hôi, khiến người ta buồn nôn.
La Chiêu không nghĩ nhiều, lúc lao vào cửa, La Chiêu đã nhìn về phía người ngồi trên ghế sofa, người đó cuộn tròn lại, cảnh sát vào cũng không có phản ứng rõ ràng nào.
Lúc bọn họ phá cửa xông vào, thanh niên đó mơ màng ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ ngơ ngác, giống như đầu óc bị gì đó, hình như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
La Chiêu chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra vấn đề. Người này vừa mới sử dụng chất cấm, khiến bộ não của anh ta hiện tại không ở trạng thái bình thường.
Trên tấm đệm xốp ở góc phòng có một túi tã đã mở, một chiếc tã được cắt hai bên bằng kéo, có lẽ vì kích cỡ, phần cạnh được cắt có dính một đoạn băng keo để tăng chiều rộng phần eo.
Được sửa đổi... Có lẽ là không đủ lớn...
Nhìn thấy những thứ này, La Chiêu biết mùi khó chịu đó đến từ đâu.
Bọn họ đã gửi bột trắng thu được trong những ngày trước đến Sở Khoa học hình sự, bên đó cũng nhanh chóng đưa ra kết quả kiểm tra, chính là thứ mà anh ta nghi ngờ ban đầu, Ketamin.
La Chiêu biết, những người sử dụng loại chất này không chỉ bị teo bàng quang, mà còn bị mất trí nhớ tạm thời. Nhìn trạng thái của người trước mắt này, có thể hiện tại anh ta không biết mình ở đâu, trong thời gian ngắn có thể cũng không nhớ được mình đã làm gì.
Lúc này La Chiêu cũng không hy vọng có thể moi được gì từ miệng người này, nên anh ấy ra lệnh cho cấp dưới tiến hành khám xét toàn bộ căn phòng.
Bản thân anh ấy thì lấy ra còng tay, còng tay thanh niên này lại. Không cần nói nhiều, chỉ riêng việc sử dụng loại chất này thôi cũng đủ để kết tội anh ta.
Giang Sơn cũng dẫn người lên, anh ta tìm kiếm trong một vài căn phòng, sau đó quay lại báo cáo với La Chiêu: "Không có ai khác, nghi phạm số 1 không ở đây."
La Chiêu gật đầu, nói: "Khám xét trước đi, bảo Lý Nhuệ đến khám nghiệm hiện trường." Sau đó anh ấy lấy điện thoại ra, lại gọi điện cho Cổ Ba, báo cho anh ta biết bọn họ đã bắt được người.