"Làm sao khai?" Lâm Linh đoán Giả Tiểu Vũ biết rất nhiều chuyện.
La Chiêu nói với cô: "Giả Tiểu Vũ nói, Hàn Đóa là bị ba cậu ta bóp cổ chết. Nguyên nhân là ngoài Giả Tứ Hải, cô ta còn qua lại với những người đàn ông khác, cũng nhận tiền của những người đó, Giả Tứ Hải say rượu mất kiểm soát, nên bóp cổ cô ta đến chết."
Lâm Linh cảm thấy, chứng cứ này là do Giả Tiểu Vũ cung cấp, Giả Tiểu Vũ và Giả Tứ Hải là ba con, vậy chứng cứ này rất quan trọng.
Vết vân tay và dấu chân của Hàn Đóa còn lại trong nhà của Giả Tứ Hải cũng là chứng cứ quan trọng, xem ra Giả Tứ Hải không thoát khỏi tội cố ý g.i.ế.c người.
"Lông thú thu thập được trong phòng phụ, có lông của những động vật nào?" Nghĩ đến cảnh tượng như lò mổ trong phòng phụ, Lâm Linh hỏi.
"Nhiều lắm, Giả Tứ Hải rất liều lĩnh, dám thu mua đủ thứ. Trăn, khỉ, bồ câu và lợn rừng, đủ thứ, có món ngon nào ở núi Hương Tích, ông ta đều mua bán không thiếu. Nhưng quy mô tiệm cơm của ông ta nhỏ, chỉ dựa vào tiệm cơm nhỏ đó, không tiêu thụ hết nhiều hàng hóa như vậy."
"Chúng tôi đoán, Giả Tứ Hải có thể là người trung gian, những hàng hóa đó, ông ta có thể bán lại một phần cho các tiệm, quán khác, chuyện này chúng tôi vẫn đang điều tra. Có tin tức gì sẽ báo cho em biết."
Nói đến đây, La Chiêu nhớ đến chuyện của Nhiếp Trấn Nguyên, lại nói với Lâm Linh: "Chuyện Nhiếp Trấn Nguyên tìm em, anh đã trao đổi với Chi đội trưởng Tiếu, Chi đội trưởng Tiếu cũng rất tức giận, anh ấy đã gặp gỡ và trao đổi với phía đài truyền hình, phía đài truyền hình hứa sẽ xử lý Nhiếp Trấn Nguyên, kết quả cụ thể chưa có. Nhưng anh nghĩ, chủ yếu là khiển khiển trách cảnh cáo thôi, sa thải thì chắc là không."
Lâm Linh cũng không muốn bắt đài truyền hình đuổi việc Nhiếp Chấn Nguyên, chỉ cần đối phương đừng làm phiền cô là được.
La Chiêu cúp điện thoại, đi tìm Giang Sơn nói chuyện, vừa trở về văn phòng, Cục trưởng Lộ liền gọi điện cho anh: "Đến văn phòng tôi một chút."
La Chiêu hơi ngạc nhiên, có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại được?
Phải bắt anh chạy một chuyến.
Trước kia bảo anh đến, thường là hai trường hợp, một là gọi đến mắng cho một trận, hai là có vụ án trọng điểm cần bàn bạc.
Gần đây anh cũng không phạm lỗi gì, không đến nỗi để Cục trưởng Lộ gọi anh đến mắng một trận. Nếu như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra vụ án lớn nào đó?
Anh không hiểu nổi liền không suy nghĩ nữa, cúp điện thoại, mặc áo khoác, đi thẳng đến văn phòng của Cục trưởng Lộ ở phân cục.
"Vào ngồi đi." Thấy anh xuất hiện ở cửa, Cục trưởng Lộ hiền hòa vẫy tay với anh, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
La Chiêu quan sát sắc mặt của Cục trưởng Lộ, cảm thấy không giống như có vụ án lớn nào đó, cũng không giống như muốn mắng anh.
"Có việc gì gấp thế, còn gọi tôi đến?" La Chiêu vào, đi thẳng đến, lấy trà của Cục trưởng Lộ ra, pha cho mình một tách trà.
Cục trưởng Lộ đã quen với việc này, coi như không nhìn thấy, bảo anh ngồi xuống, mới nói: "La Chiêu, sau Tết cậu 31 tuổi rồi đúng không?" La Chiêu đang bận pha trà, đột nhiên nghe thấy câu này, anh lập tức cảnh giác: "Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này? Cục trưởng Lộ, ngài đừng có nói là giới thiệu đối tượng cho tôi. Bây giờ tôi nghe thấy mấy chữ này, đầuđều đau."
"Gần đây mẹ tôi ép tôi đi xem mắt mấy lần, tôi cảm thấy mình như bị treo lên cân, để người ta đánh giá, để người ta ước lượng tôi nặng bao nhiêu cân. Cảm giác này thật không tốt, Cục trưởng Lộ ngài tha cho tôi đi."
Cục trưởng Lộ nghe anh nói một tràng dài, trợn mắt nhìn anh, nói: "Cậu nghĩ đẹp quá, tôi đi đâu tìm đối tượng cho cậu?"
"Vậy là chuyện gì?" La Chiêu tò mò.
"Là thế này, gần đây đài truyền hình muốn hợp tác với một nhà sản xuất phim, quay một bộ phim hình sự."
"Trong bộ phim này sử dụng một số vụ án thực tế, có những vụ án là xảy ra ở chính Giang Ninh chúng ta."
Quay phim hình sự? Chuyện này Lâm Linh đã nói với La Chiêu rồi, quay thì quay đi, cũng không có gì to tát, nhưng chuyện này liên quan gì đến anh?
La Chiêu đang tò mò, lại nghe Cục trưởng Lộ nói: "Vai nam chính quan trọng nhất trong bộ phim này vẫn chưa được xác định. Đài truyền hình hy vọng tìm được một người hình tượng đẹp, cao ráo, tuổi khoảng 30 tuổi để đóng vai cảnh sát."
La Chiêu:...
Cái gì thế, đặc điểm này hình như rất phù hợp với anh, là muốn anh đóng phim à?
Anh có năm mơ cũng không nghĩ đến chuyện này lại tìm đến anh, nhưng nói thật, anh thực sự không có hứng thú với chuyện này.
Thấy phản ứng của anh, Cục trưởng Lộ hỏi ngược lại: "Sao, cậu không hứng thú?"
La Chiêu bất lực nói: "Bắt tôi đi quay phim như vậy, ngài muốn tôi để khuôn mặt này xuất hiện trên tivi, để toàn thành phố, thậm chí là toàn tỉnh xem à? Vậy sau này tôi còn điều tra vụ án thế nào, chức Đại đội trưởng này ngài không muốn tôi làm nữasao?"
Cục trưởng Lộ suy nghĩ một chút, nói: "Cũng đúng, nếu như thật sự để cậu đóng, sau này an toàn của cậu cũng không đảm bảo, bắt người cũng không tiện, dễ bị người ta nhận ra."
La Chiêu gật đầu: "Đúng, chính là như vậy. Tôi sẵn sàng làm nghề này, cũng không sợ người ta trả thù, nhưng tôi không muốn khuôn mặt của mình xuất hiện trên tivi để người ta nhớ. Nếu như thật sự như vậy, sau này tôi không làm được nghề này nữa."
Cũng không phải Cục trưởng Lộ không suy nghĩ đến chuyện này, ông cũng có ý kiến về việc này. Nhưng cấp trên đã hỏi ý kiến của ông, ông phải hỏi ý kiến của La Chiêu mới có thể trả lời.
La Chiêu phản đối chuyện này như vậy, vậy thì dễ giải quyết rồi.
Ông liền nói: "Cậu đừng kích động, chút nữa tôi nói với cấp trên là được. Nếu như dùng người thật đóng, cứ bảo bọn họ tìm người khác đi."
La Chiêu không thoải mái nói: "Cục trưởng Lộ, ngài nói bọn họ quay phim này, lỡ như để lộ thủ đoạn phá án của chúng ta, vậy sau này chúng ta điều tra vụ án chẳng phải càng khó khăn hơn sao?"