"Vấn đề này cũng không khó khăn."
Lâm Linh gật đầu, rồi nói: "Người c.h.ế.t có mùi rượu rất nhạt, nếu không ngửi kỹ gần như không ngửi thấy. Mùi rượu nhạt như vậy, chắc không đủ để ông ta say xỉn ngã xuống đường c.h.ế.t cóng."
"Đúng vậy, điều này tôi cũng nhận ra. Chỉ là hiện tại chưa kiểm tra độc tố, không rõ nồng độ cồn trong cơ thể người chết, chưa thể kết luận." Diệp đội nói.
Lâm Linh "ừm" một tiếng, nói: "Không thể kết luận, nhưng suy đoán vẫn có thể. Tôi phát hiện ra da xung quanh móng tay của người c.h.ế.t có dấu hiệu bị đen và loét, đây là một nghi điểm. Ngoài ra, những người tụ tập nói, ông ta mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, nên tôi có một phỏng đoán."
Diệp đội lập tức đứng thẳng người, muốn nghe xem Lâm Linh nghĩ gì. Lúc La Chiêu khoác lác với anh ta, đã nói về chiến tích của Lâm Linh, vì vậy anh ta đã tò mò về cô gái nhỏ này từ lâu. Bây giờ có thể tận mắt chứng kiến cô phân tích vụ án, cơ hội này đối với anh ta thực sự rất hiếm.
Anh ta không ngắt lời Lâm Linh, rất nhanh đã nghe thấy Lâm Linh nói: "Tôi đang suy nghĩ, liệu ông ta có thường xuyên dùng lưu huỳnh để tẩy trắng khi hấp bánh bột trong quán của mình hay không, cách làm này không hiếm, anh nên biết. Làm như vậy, bánh bao và màn thầu hấp ra sẽ trắng và mềm, trông rất đẹp."
"Thật ra lưu huỳnh có độc tính rất thấp, nhưng sau khi hấp sẽ tạo ra các sản phẩm hóa học. Nếu người c.h.ế.t đã mở tiệm lâu, và thực sự sử dụng lưu huỳnh để hun đốt bánh ngọt trong thời gian dài. Thì ông ta chắc chắn sẽ tiếp xúc lâu dài với lưu huỳnh bị oxy hóa thành sản phẩm lưu huỳnh đioxit, thứ này độc tính khá mạnh."
"Ngoài ra, lưu huỳnh công nghiệp còn có chứa asen (thạch tín)*, nếu quán của ông ta sử dụng lưu huỳnh, thì ông ta cũng có khả năng bị ngộ độc asen."
*là một chất không màu, không mùi, dễ tan trong nước và có thể làm đổi màu quỳ tím, dễ thâm nhập vào cơ thể con người qua da, hô hấp, hệ tiêu hoá...
"Cho dù bị nhiễm độc loại nào, ngất xỉu trên đường không thể dậy cũng không kỳ lạ. Sau này chỉ cần làm xét nghiệm độc tố là biết kết quả, thực ra khá dễ điều tra."
Diệp đội gật đầu hiểu ra, cảm thấy những gì Lâm Linh nói có lẽ là đúng.
Phía đồn cảnh sát đã điều tra những người tụ tập và cư dân xung quanh, vì vậy anh ta cũng biết, người c.h.ế.t cóng trên đường đúng là mở một quán bán đồ ăn sáng. Trước đây là hai vợ chồng cùng làm, hai năm trước ly hôn, vợ dẫn con đi, chỉ còn ông ta một mình kinh doanh quán đó.
Anh ta không khỏi thầm khen ngợi Lâm Linh, cho dù anh ta vẫn chưa chắc chắn về năng lực của Lâm Linh trong những lĩnh vực khác, nhưng chỉ qua vụ án này, anh ta đã có ấn tượng sâu sắc về khả năng quan sát của Lâm Linh. "Cô nói rất hợp lý, có lời nhắc của cô, chúng tôi sẽ ưu tiên kiểm tra asen và lưu huỳnh đioxit khi tiến hành kiểm tra độc chất, xem trong cơ thể người c.h.ế.t có chứa những chất này hay không, nồng độ là bao nhiêu. Như vậy chắc chắn sẽ tiết kiệm thời gian. Nếu không có hai loại độc tố này, chúng tôi sẽ kiểm tra các độc tố khác sau." Diệp đội chân thành nói.
Lâm Linh lịch sự nói: "Đặc điểm của người này khá rõ ràng, không ẩn giấu gì, cho dù tôi không nói, ngày mai pháp y khám nghiệm tử thi cũng sẽ nhận ra."
Diệp đội lại nói: "Không giống nhau. Nếu cô không đến đó, có thể đồn cảnh sát sẽ không báo cáo vụ án này, trực tiếp kết luận là c.h.ế.t cóng. Bởi vì loại c.h.ế.t cóng bất ngờ như vậy hầu như xảy ra hàng năm, mọi người cũng không quá chú ý, vậy thì nguyên nhân cái c.h.ế.t của người này đã bị hiểu nhầm."
"Ngay cả khi kết quả điều tra cuối cùng vẫn là c.h.ế.t bất ngờ, không phải g.i.ế.c người, vụ án này cũng có ý nghĩa với chúng tôi. Không chỉ là phía pháp y, ngay cả những người thuộc đội hình sự của chúng tôi cũng lấy được kinh nghiệm từ đó."
Nói xong những điều này, anh ta cũng biết giờ không còn sớm nữa.
Anh ta không tiện ở lại lâu, liền nói: "Tiểu Lâm, hôm nay đã làm phiền mấy vị nghỉ ngơi, việc này rất xin lỗi, khi nào tiện, tôi sẽ mời mấy vị ăn cơm."
Lộ Hàn Xuyên lại nói: "Vậy thì không cần thiết, chúng tôi hiểu việc kiểm tra phòng này. Chỉ c ần sau này không có bằng cứ, ít nghi ngờ vô căn cứ là được. Chúng tôi làm xong việc sẽ quay về Giang Ninh ngay, chắc sẽ không ở lại lâu. Lòng tốt của Diệp đội chúng tôi đã nhận, bữa ăn này vẫn là đợi sau này có cơ hội mới ăn."
"Được, không thành vấn đề." Diệp đội nhìn ra, những người trẻ tuổi này thực sự có việc, cũng có kế hoạch riêng.
Anh ta suy nghĩ một chút, liền nói: "Lộ đội, tôi nghe nói lần này mấy người đến đây là để làm việc gì đó. Nếu mấy người không muốn nói, tôi cũng không tiện hỏi. Nhưng nếu có việc cần đến tôi, tôi hy vọng mấy vị đừng khách sáo, cứ liên lạc trực tiếp với tôi là được."
Nói xong, anh ta lấy ra một cuốn sổ ghi nhớ từ túi áo, ghi hai số điện thoại của mình, xé ra một tờ giao cho Lâm Linh, một tờ khác giao cho Lộ Hàn Xuyên.
Lộ Hàn Xuyên cất đi. Anh nghĩ đến vụ án ở Bằng Trình, nếu có thể tìm ra manh mối, thực sự cần liên lạc với đội hình sự địa phương để lập án, đồng thời yêu cầu bọn họ đến hiện trường cố định chứng cứ và lấy mẫu.
Quá trình này cần phải quay video hoặc chụp ảnh để có đủ hiệu lực pháp lý. Nếu để Lâm Linh và Lý Nhuệ làm việc đó, tất nhiên bọn họ cũng có thể hoàn thành, nhưng sau đó cần phải liên lạc với cảnh sát địa phương để bàn giao, đảm bảo toàn bộ quá trình điều tra được tòa án công nhận, không bị tòa án xem là giả mạo hiện trường sau khi xét xử.
Trước đây, bọn họ không có mối quan hệ cá nhân với Diệp đội, nên bọn họ không nghĩ đến việc nhờ anh ta. Dù sao, mối quan hệ của Lôi Vọng Tổ cũng khá rộng, bọn họ sợ lộ bí mật.