Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

chương 392

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mình... Mình không sao." Trương Duy Á cố gắng nói.

Mẹ cô ấy ở bên cạnh, lòng cũng rất đau. Bà biết con gái bị dọa sợ như vậy, không phải một năm nửa năm là có thể bình phục được.

"Cảm ơn cậu vì bó hoa, mình rất thích." Trương Duy Á đưa tay ôm bó hoa cẩm chướng Lâm Linh mang đến, nhẹ nhàng vuốt v e cánh hoa, như muốn cảm nhận xem hoa có thật hay không.

Lâm Linh lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô ấy, cảm giác có vẻ cô ấy bị ám ảnh, giống như nghi ngờ mọi thứ trước mắt không phải là thật.

Cô quay người lấy túi giấy từ tay Từ Diệc Dương, lấy xúc xích nướng và bánh tráng nướng bên trong, nói với Trương Duy Á: "Thực sự không có gì đâu, bây giờ cậu cứ nằm yên trong bệnh viện, mẹ cậu ở đây, các thầy cô và thầy giám thị cũng ở đây, mình cũng ở đây. Có thể ngày mai sẽ có bạn học đến thăm cậu nữa."

"Không tin cậu nhìn này, những thứ này mua ở con hẻm sau trường chúng ta, quen lắm phải không? Đây là xúc xích nướng một đồng năm cây, người bán xúc xích vẫn là anh chàng đẹp trai đó, mắt to hai mí, lông mi dài, chỉ là hơi đen thôi."

Trương Duy Á nghe xong, suýt nữa lại khóc, đánh giá về anh chàng bán xúc xích là do cô ấy nói với bạn bè hồi học cấp ba.

Lâm Linh lại nói: "Nhà anh ấy nướng xúc xích hơi cháy một chút, mình muốn loại cay nhẹ mà cậu thích nhất, còn rắc thêm thì là và vừng nữa."

Cô lại đưa một hộp giấy tỏa hương vị chua của giấm qua: "Đây là bánh tráng nướng, hai đồng một phần, hồi học cấp ba cậu thích ăn nhất món này. Ông chủ bán bánh tráng nướng vẫn hay nói nhiều, gặp ai cũng cười. Mình bảo ông ấy cho nhiều giấm hơn, xem có phải vị mà cậu muốn không?"

Nhìn những đồ ăn bình thường trước mặt, Trương Duy Á đưa tay lên, chạm nhẹ vào túi giấy, sau đó cô ấy lấy xúc xích ra, xúc xích vẫn còn tỏa hơi nóng, quả thật là xúc xích mà bọn họ thường ăn hồi học cấp ba.

Ba mẹ thường nói đây là đồ ăn vặt, không nên ăn nhiều, nhưng cô ấy lại thích ăn. Cô ấy không ngờ Lâm Linh lại biết cô ấy thích ăn gì.

Cô ấy nhận lấy túi giấy, lấy xúc xích cắn một miếng, quả thật là hương vị trong ký ức.

Nước mắt cô ấy rơi lã chã, chậm rãi ăn từng miếng, những kỷ niệm hồi cấp ba cũng ùa về, xua tan đi nỗi sợ hãi liên tục dâng lên trong lòng cô ấy.

Thầy Vương và những người khác hiểu ý đồ của Lâm Linh, nhưng bọn họ không tiện nhìn Trương Duy Á ăn, nên quay đầu lại nói chuyện với Lâm Linh. Một thầy giáo từ lâu đã để ý đến Từ Diệc Dương đứng ở cửa. Ông ta liền hỏi Lâm Linh: "Tiểu Lâm, người này... là bạn trai em à..." Lâm Linh không muốn các thầy cô trong trường hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải đâu, anh ấy là đồng nghiệp của em."

Dù cô nói vậy, nhưng một số thầy cô lại không tin lắm, điều này khiến Lâm Linh cảm thấy bất lực. Nhưng nếu cô giải thích thêm, lại càng ra vẻ xấu hổ.

Lúc này, Lộ Hàn Xuyên xuất hiện ở cửa. Anh không nghe thấy lời của giáo viên kia. Anh đứng ở ngoài cửa, liếc nhìn vào trong, liền thấy Lâm Linh.

Tuy nhiên, anh không lên tiếng làm phiền, chỉ đứng ở cửa chờ đợi một cách kiên nhẫn, bởi vì xung quanh có nhiều người, lúc đầu cũng không ai chú ý đến anh.

Lúc này, Trương Duy Á đã ăn hết nửa cây xúc xích, cô ấy cũng ngại ăn tiếp trước mặt mọi người, liền bỏ xúc xích vào túi, lại ngửi ngửi bánh tráng nướng trong hộp giấy. Sau đó ngẩng đầu nói với Lâm Linh: “Bây giờ mình đã đỡ hơn nhiều rồi, Lâm Linh, mình hiểu lòng tốt của cậu, thật sự cảm ơn cậu.”

Lâm Linh nhận ra tinh thần của cô ấy thực sự đã ổn hơn, liền nói với cô ấy: “Cậu cứ yên tâm ở bệnh viện vài ngày, trong bệnh viện có người nhà trông coi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Bạn trai của cậu là Tiểu Vũ cũng đang nằm viện ở đây, cậu ấy bị đe dọa tính mạng mà vẫn không buông tay cậu, bạn trai cậu tìm được rất tốt. Bây giờ đầu cậu ấy bị thương, có triệu chứng chấn động não, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa. Chờ cậu khỏe lại thì đến thăm cậu ấy một chút.”

“Mình biết rồi, mình sẽ đi thăm anh ấy. Lâm Linh… người phụ nữ đó, lần này các cậu có bắt được cô ta không?”

Lâm Linh nhìn Trương Duy Á, từ trong mắt cô ấy vẫn có thể nhìn thấy một chút lo lắng.

Lâm Linh suy nghĩ một chút, nửa quỳ xuống, nhìn vào mắt Trương Duy Á, nói: “Bọn mình bắt được bốn người đàn ông, người phụ nữ đó đã chạy thoát. Nhưng bọn mình sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất định sẽ tiếp tục điều tra người này.”

“Trước đây, cảnh sát trong cục của bọn mình muốn tìm cậu để lấy lời khai, nhưng tình trạng của cậu không ổn định, Tiểu Vũ cũng bị chấn động não, bọn mình không dám làm phiền cậu ấy nhiều, nên lời khai này không được thực hiện. Vụ án này cần sự hợp tác của cậu, bây giờ cậu có thể nói với mình về tình hình lúc đó không?”

Lâm Linh nói chuyện, chú ý quan sát biểu cảm của Trương Duy Á, thấy phản ứng của cô ấy khá ổn định, liền nói tiếp: “Mình muốn biết, trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì? Ngoại hình của người phụ nữ đó như thế nào, cô ta mặc gì, cậu còn nhớ không?”

Lâm Linh nhận ra Trương Duy Á rất mong muốn cảnh sát bắt được người phụ nữ đó, nên cô mới lựa chọn hỏi vào lúc này.

Trương Duy Á ánh mắt hơi lóe lên, nhưng tình trạng vẫn khá ổn định, nói với Lâm Linh: “Người phụ nữ đó mặc áo khoác lông vũ ngắn màu đen, tóc buộc lên, khá ngắn, b.í.m tóc chỉ dài bằng ngón giữa. Tóc mái và b.í.m tóc của cô ta hơi xoăn, mình cảm thấy là tóc tự nhiên, nhưng không chắc lắm. Mình cũng không nhớ rõ mặt cô ta như thế nào, chỉ nhớ là cằm hơi vuông, mắt vừa phải, kẻ mắt. Chiều cao… thấp hơn mình một chút, còn lại thật sự không nhớ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio