Phan Thanh Giản cuối cùng cùng kéo được cô em gái về an toàn sau khi nhượng bộ một số điều khoản lợi ích.
Những cuộc điện thoại của các boss trong đêm / giá lạnh cũng làm tan nát bao đời trợ lý nhân viên chạy gãy chân.
Hợp đồng kéo dài năm được ký ngay hôm đó giữa Cố Thị và Hàng hải Liên kết.
Nói chung thì những lợi ích nhượng bộ ấy của Phan gia cũng nằm trong khả năng quyết định của Phan Thanh Giản.
Nhưng chẳng có thương nhân nào cảm thấy dễ chịu khi mình là kèo dưới và bị ép nhượng như vậy.
Và sau khi điều tra sự việc, được cái cam kết % từ Phan Thanh Ngọc rằng chẳng có kế hoạch gì cả thì Phan Thanh Giản chỉ biết tức nghiến răng nghiến lợi với Cố Thừa Minh mà thôi.
Cố Thừa Minh sau sinh nhật Hiểu Linh thì thường xuyên tản ra áp xuất thấp.
Đám nhân viên ở Cố thị đến thở cũng không dám thở khi xuất hiện trước mặt Cố chủ tịch.
Làm sao có thể không tức giận khó chịu khi kế hoạch của hắn bị đổ bể ngay phút cuối cùng.
Tuy chặt chém được Phan Thanh Giản chút lợi ích nhưng cái đó đâu thể bù lại sự chờ mong của hắn đêm đó chứ.
Thừa Minh một mình lên tầng thượng của công ty chịu gió.
Hi vọng những cơn gió lạnh buốt này có thể làm cái đầu hắn nguội đi một chút.
Kế hoạch lại phải chờ.
Hắn rút một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi.
Gương mặt nghiêm túc của Hiểu Linh không có phép hắn hút thuốc lại dường như hiển hiện trong đầu: "Công việc của anh phải tiếp khách uống rượu em không thể cản.
Nhưng có hút thuốc hay không lại chính là sự lựa chọn của anh.
Đừng hút.
Rất hại sức khỏe".
Thừa Minh cười khẩy một tiếng rồi đặt điếu thuốc sang bên cạnh nhìn nó cháy, lầm bầm:
- Nếu như em cứ mãi như lần đầu tiên chúng ta gặp, lạnh lùng và xa cách như vậy thì có lẽ anh không bị lún sâu tới mức này rồi.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên làm hắn có chút khó chịu.
Nhìn cuộc gọi đến, hắn không hiểu tại sao Lăng Ngạo Đình lại gọi cho mình:
- Lăng Ngạo Đình, có chuyện gì sao?
Tiếng đầu dây bên kia đáp:
- Anh rảnh sao? Tới căn hộ của Âu Dương Bác Minh đi, mấy người chúng ta cần nói chuyện, liên quan đến Hiểu Linh.
Thừa Minh nhìn đồng hồ cũng vừa qua h, hắn cũng không bận nên đáp:
- Tốt.
Giờ tôi qua.
Thừa Minh tới nơi thì thấy ba nam nhân kia đã có mặt đầy đủ rồi, giống như chuẩn bị mở phiên tòa tam đường hội thẩm hắn vậy.
Thừa Minh sải bước tới bên chiếc so pha rồi thoải mái ngồi xuống.
Hắn có gì mà phải sợ chứ.
- Gọi tôi đến có chuyện gì sao?
Lăng Ngạo Đình đẩy một đám tài liệu trên bàn về phía Thừa Minh, khuôn miệng có chút nhếch lên đáp:
- Đây là một số tài liệu chúng tôi thu thập được.
Anh xem qua đi rồi cho tôi câu trả lời.
Thừa Minh lười biếng ngồi thẳng dậy lấy bộ tài liệu rồi lại tiếp tục dựa dẫm vào so pha nghiên cứu.
Thứ hắn đọc khiến ánh mắt của hắn lạnh đi vài phần.
Quả nhiên bản lĩnh đám nam nhân này không thể coi thường.
Bọn hắn vậy mà lần ra được tiếp tân tiếp rượu cho Hiểu Linh, lễ tân đưa chìa khóa và cả nơi hắn mua thứ hoạt chất kia.
Nếu kế hoạch thuận lợi.
Hiểu Linh uống trọn ly rượu đó.
Hoạt chất kia sẽ dần dần có tác dụng giống như cô ấy say rượu đồng thời cũng khiến tinh thần có chút tan rã không kiểm soát được bản thân và kích dc nhẹ.
Khi cô ấy vào phòng, nhìn thấy những thứ hắn tỉ mỉ chuẩn bị cùng sự hướng dẫn của hắn sẽ khiến Hiểu Linh tự nguyện.
Hai người sẽ có một đêm tuyệt vời nhất.
Nhưng đáng tiếc...!Thừa Minh ném lại bộ tài liệu lên bàn, bất cần đáp:
- Phải..
đây là kế hoạch của tôi.
Thấy sao? Hợp lý cũng kỹ càng mà nhỉ.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.
Ánh mắt Ngạo Đình nhìn hắn sắc lẹm:
- Anh còn dám thừa nhận muốn tổn thương Hiểu Linh ngay trong sinh nhật cô ấy.
Thừa Minh phản bác:
- Tổn thương Hiểu Linh?? Nếu muốn tổn thương cô ấy, bất cứ ngày nào, đêm nào Hiểu Linh ở Cố gia, Cố Thừa Minh tôi cũng có cơ hội cng hip cô ấy rồi.
Hiểu Linh tin tưởng mọi thứ tôi đưa.
Nếu muốn, hàng đêm tôi có thể chuốc thuốc ngủ mà dâm loạn cô ấy.
Các người có thể biết, có thể ngăn cản sao?bg-ssp-{height:px}
Ánh mắt Thừa Minh dần trở nên điên loạn:
- Các người có thể mặn nồng cùng Hiểu Linh, có thể dễ dàng ôm ấy cô ấy, hôn cô ấy và có được cô ấy bất cứ lúc nào các người muốn.
Hiểu Linh yêu thích mấy người, chủ động hôn mấy người.
Còn tôi...!tôi có gì? Tôi chẳng có gì sất.
Đến muốn hôn Hiểu Linh một chút cũng phải vụng trộm.
Mấy người đã có được cô ấy, tôi cũng phải có.
Bác Minh bắt được vài lời nói trong cái mớ cảm xúc hỗn độn kia của Cố Thừa Minh, hắn hỏi:
- Anh nghĩ chúng tôi đã cùng Hiểu Linh làm chuyện anh định làm sao? Anh nói có được cô ấy chính là nói chuyện này?
Thừa Minh chăm chăm nhìn Bác Minh cười ác liệt:
- Còn có thể nói chuyện gì khác? Chính mắt tôi thấy Hiểu Linh chủ động hôn anh.
Một nụ hôn kéo dài cả vài phút nồng nàn như vậy, nếu không phải trước đó đã từng diễn ra, người trì độn về tình cảm và khép mình như Hiểu Linh sao có thể bạo gan như vậy.
Nếu không phải mấy người đã thân mật da thịt với cô ấy, tôi không tin Hiểu Linh tự mình có thể chủ động.
Đột nhiên hai ánh mắt ghen tỵ ngập đầu khác bắn tới làm lông tơ Bác Minh dựng đứng dự báo nguy hiểm.
Du Nhiên lúc này mới mở lời, nhưng mũi dùi lại hướng về Bác Minh:
- Ồ...!hôn sâu sao? Lại còn là Hiểu Linh chủ động.
Nụ hôn đó thế nào, Âu Dương Bác Minh?
Bác Minh lạnh nhạt nhìn hai nam nhân lại bị dấm hun cho mờ mắt, đầu óc rỗng tuếch kia, đáp:
- Chuyện hôm nay không phải nên nói đến việc Cố Thừa Minh làm sao? Hiểu Linh cũng chủ động hôn hai người rồi.
Có cái gì mà tò mò.
Ngạo Đình lại so bì:
- Sao có thể không tò mò.
Hiểu Linh hôn tôi cũng chỉ là chạm nhẹ một chút, rất khác.
Chuyện của Cố Thừa Minh đương nhiên phải giải quyết, nhưng nụ hôn của Hiểu Linh cần làm rõ.
Cái gì đơn giản hơn ta làm trước.
Bác Minh lừ mắt nhìn mấy người kia, thong thả đáp:
- Nếu muốn làm rõ, tới tìm Hiểu Linh đòi.
Còn hỏi tôi muốn làm rõ, tôi hôn lại mấy người nhé.
Du Nhiên, Ngạo Đình đứng hình mất mấy giây rồi mới nhận ra người kia nói cái gì.
Tên luật sư miệng lưỡi sắc bén kia sặc người chết không đòi mạng.
Tự nhiên lại chuốc ghê tởm vào bản thân làm cái gì chứ.
Tới tìm Hiểu Linh đòi không phải được rồi.
Nhìn cái bộ dạng như đớp phải con ruồi kia khiến Bác Minh hài lòng.
Muốn đấu khẩu với hắn, mấy nam nhân này còn chưa có cửa đâu.
Hắn quay lại cùng Thừa Minh:
- Nói như vậy, vì lần đó nhìn thấy tôi và Hiểu Linh nên anh mới sớm nảy ra kế hoạch này vì nghĩ chúng tôi đã có được cô ấy, phải không?
Thừa Minh chăm chăm nhìn Âu Dương Bác Minh không đáp, nhưng thái độ của hắn đã thầm khẳng định.
Bác Minh thở dài một cái rồi đáp:
- Sau này, có những điều gì liên quan đến Hiểu Linh, chúng tôi sẽ gọi anh.
Đúng là tôi, Du Nhiên, Ngạo Đình là bạn trai Hiểu Linh, vừa là đồng minh vừa là đối nghịch nhưng chúng tôi luôn muốn điều tốt nhất cho cô ấy.
Hắn dừng lại vài phút nhìn quanh một lượt rồi vẫn dừng lại ở Thừa Minh nãy giờ vẫn có chút bất cần rồi tiếp tục:
- Chúng tôi đã bàn với nhau sẽ chờ tới khi Hiểu Linh bước qua tuổi .
Khi đó, mới có những thứ đi xa hơn.
Thừa Minh nghi hoặc nhìn ba nam nhân ngồi trước mặt, hỏi lại:
- Thật sự?
Ngạo Đình gật đầu:
- Thật sự.
Chúng tôi sẽ chờ đến cô ấy tuổi.
Thừa Minh cau mày:
- Mấy người...!chờ được? Không sợ nghẹn hỏng?
Cả đám nam nhân lúc này lại nhìn về phía người giỏi y thuật nhất chờ đợi câu trả lời.
Du Nhiên nhún vai:
- Không ai cấm mấy người tưởng tượng cùng Hiểu Linh để tự xử.
Hiểu Linh nói sao cũng mới sang tuổi được vài ngày.
Tuy nói nữ nhân trưởng thành sớm, tuổi liền có thể có con nhưng tôi không muốn mấy người nếm được tanh rồi nhịn không được mà thường xuyên cùng cô ấy.
Các người có ai tin bản thân kiềm chế được khi mây mưa mà không gây tổn hại đến Hiểu Linh không? Tôi còn không tin bản thân mình đâu.
Nhịn nhiều năm như vậy rồi, nhịn thêm năm đi.
Bốn người nam nhân cùng rơi vào trầm mặc.
Cũng phải.
Chờ Hiểu Linh trưởng thành thêm chút nữa, thành thục thêm chút nữa..