Xuyên Không Thành Phi Tử Thì Làm Gì?

chương 7: chạy trốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở lại Ngưng Phương Điện, bên cạnh Lâm Ngữ Nguyệt có thêm hai người, nói là cần phải có người hầu hạ, trên thực tế chính là phái tới giám sát Lâm Ngữ Nguyệt.

"Tiểu Hồng, Tiểu Thúy, hai người các ngươi trước đi dọn dẹp phòng đi. " Lâm Ngữ Nguyệt ngồi trên ghế gỗ trong đại sảnh, bưng trà nói.

Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy đều không có bất kỳ chuyển động, Tiểu Hồng lại càng kỳ quái nói với Lâm Ngữ Nguyệt: "Nương nương, hoàng thượng đêm nay ở chỗ Hoàng quý phi nương nương."

Tâm trạng tốt đẹp của Lâm Ngữ Nguyệt trong nháy mắt đã không còn, xoay người nói: "Vậy, có liên hệ với dọn dẹp phòng sao, nhanh đi. "

Quả nhiên phía sau không có động tĩnh, Lâm Ngữ Nguyệt trong lòng thầm cảm khái: "Lâm Ngữ Nguyệt a! Ngươi ở trong cung ngu ngốc đến mức độ nào đây. "

"Sao vậy, lời của Bổn cung không có tác dụng sao? "

" Vâng, nô tỳ đi ngay ạ. " Tiểu Thúy ở phía sau nói, Tiểu Hồng vừa định muốn nói cái gì đó, đã bị Tiểu Thúy kéo đi, "Nô tỳ cùng Tiểu Hồng đi ngay ạ. "

Sau khi các nàng rời đi, Lâm Ngữ Nguyệt vẫn còn lờ mờ mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của hai người bọn họ.

"Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ. "

"Xuỵt, đừng nói nữa Tiểu Hồng. "

Kỳ thực mục đích của Lâm Ngữ Nguyệt chỉ là muốn đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ là không nghĩ tới có thể lập tức đuổi được hai người bọn họ, cũng may không cần hao tâm tốn sức.

Lâm Ngữ Nguyệt cầm tay nải lên vội vã rời khỏi Ngưng Phương Điện, nương theo ánh trăng, ẩn nấp ở góc tối của hoàng cung, lẳng lặng đợi hậu vệ tuần tra rời đi, rồi lại di chuyển.

Lâm Ngữ Nguyệt vẫn luôn cảm thấy nơi này không thích hợp ở lâu, bất kể là tên cẩu hoàng đế kia, hay là Mạc vương gia, hay Lý công công, bọn họ âm mưu thủ đoạn cái gì, đều không liên quan đến lão nương.

Nguy rồi, nơi đó có người!

Lâm Ngữ Nguyệt gần đây luyện tập cao độ, nay cũng phát huy đầy đủ tác dụng, một cái chuyển người, đã núp ở đằng sau núi giả, ngay cả một ngọn gió cũng không có.

Xuyên qua ánh trăng, thấy rõ trong cái đình đối diện nàng có hai người, một nam một nữ.

Lâm Ngữ Nguyệt im lặng nhìn hai người kia bằng nửa con mắt, uổng công nàng lo lắng, cân nhắc đến tất cả các trường hợp chính là không ngờ lại là tình nhân gặp mặt.

Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chờ một chút, cũng chỉ có đi con đường phía sau cái đình kia mới có thể qua tránh được hậu vệ tuần tra.

"Lương Hi, nàng tin tưởng ta, không đến ba tháng nữa thôi."

"Nhưng là, Hi nhi sớm đã hương tiêu ngọc vẫn rồi." (không còn tấm thân trong sạch đó các bạn)

"Tin tưởng ta, nàng chính là hoàng hậu tương lai của Đông quốc ta. "

"Hoàng hậu! "

Lương Hi không phải là Hoàng quý phi sao, cư nhiên hơn nửa đêm lại cùng nam nhân gặp mặt, Lâm Ngữ Nguyệt nghĩ tới đây liền nhịn không được bật cười, cẩu hoàng đế cũng có lúc đội nón xanh a!

" Ai! " nam nhân đối diện cẩn thận nhìn sang hướng của Lâm Ngữ Nguyệt.

Lâm Ngữ Nguyệt cũng thu lại ý cười, không nghĩ tới lại cảm giác phía sau có một trận gió, sau đó gáy mát lạnh, cúi đầu nhìn nhìn, là một thanh kiếm.

Bị ép bước ra khỏi phía sau núi giả, Lâm Ngữ Nguyệt mới nhìn rõ nam tử vừa mới đưa lưng về mình chính là Mạc vương gia lần trước.

Đối phương cũng có chút giật mình, nói: "Lâm Ngữ Nguyệt, ngươi ở nơi này làm cái gì?"

Làm cái gì? Lẽ nào nói ta muốn chạy trốn?

Nếu là Lâm Ngữ Nguyệt trước kia sẽ trả lời như thế nào đây?

Trong khi Lâm Ngữ Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ nên đáp lại như thế nào, nam nhân kia đã đi tiến lên một bước, trực tiếp bức ép nhìn Lâm Ngữ Nguyệt, nghiêm nghị nói: "Bản vương hỏi ngươi, nói mau. "

Lâm Ngữ Nguyệt bày ra bộ dạng cố tình gây sự, nói: "Chàng không phải nói ba tháng sau liền cưới ta làm hoàng hậu sao? "

"Mạc vương gia." Đoan Mộc Lương Hi lùi về sau một bước, không thể tin được nhìn Bắc Thần Mạc, "Nàng ta, nói thật sao? "

Bắc Thần Mạc vội vàng giải thích: "Hi nhi, tình cảm của ta đối với nàng nàng cũng biết, nàng hoàng hậu duy nhất của ta."

Vốn lúc đầu cũng chỉ là ôm chút hi vọng nói bừa một câu, nhưng dựa theo phản ứng của Bắc Thần Mạc, chẳng lẽ trước đây thật sự có hứa hẹn phong Lâm Ngữ Nguyệt làm hậu?

"Thiếp tin chàng, chỉ là hiện tại cũng không còn sớm, Hi nhi cũng nên đi rồi. "

"Hi nhi, nàng hiểu tấm lòng bản vương tâm là tốt rồi."

Sau màn lưu luyến chia tay, Bắc Thần Mạc lập tức thay đổi thái độ, nghiêm túc nhìn Lâm Ngữ Nguyệt: "Thời gian của ngươi cũng không nhiều, tự giải quyết cho tốt. "

Nói xong ra hiệu một cái, kiếm trên cổ Lâm Ngữ Nguyệt cuối cùng cũng rời đi, Lâm Ngữ Nguyệt thở phào một hơi.

" Tùng."

Chết rồi, quên mất sau lưng có hành lý, không chú ý làm rơi xuống đất, lại còn là chỗ dễ thấy nhất.

"Đây là cái gì? " Bắc Thần Mạc hoài nghi nhìn Lâm Ngữ Nguyệt lại nhìn cái tay nải trên mặt đất.

"Vương gia, cẩn thận có bẫy." phía sau Lâm Ngữ Nguyệt đột nhiên xuất hiện một âm thanh, làm Lâm Ngữ Nguyệt giật mình.

"Không có gì. "

"Ừ. " nâng cao giọng điệu, ra hiệu cho tùy tùng, "Bàng Hổ, đi xem một chút. "

"Vâng."

Lâm Ngữ Nguyệt có chút chột dạ giải thích: "Kỳ thực cũng không có gì. "

Trong lúc Bàng Hổ nhặt tay nải lên chuẩn bị mở ra, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên cái tay nải, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, xếp thành vòng tròn, tay cầm đuốc, chiếu sáng tất cả mọi thứ xung quanh.

Nhìn cách ăn mặc của những người đó chắc là hậu vệ trong cung, mỗi người đều mang sắc mặt nghiêm nghị, chờ đợi mệnh lệnh, không hề nhúc nhích.

Cánh cửa phía trước đám hậu vệ mở ra, nhìn mái tóc dài bay nhẹ trong không trung, cùng nụ cười tà ác, cũng biết là tên cẩu hoàng đế kia, cũng chỉ có hắn mới có thể vào thời gian muộn như này, mang theo nhiều người như vậy xuất hiện ở nơi này.

"Nghe nói đêm nay phi tử của trẫm hẹn hò cùng tình lang ở chỗ này, không nghĩ tới lại là ngươi, Lâm Ngữ Nguyệt."

Lâm Ngữ Nguyệt nhìn Bắc Thần Lăng lại nhìn Bắc Thần Mạc, tuy là Bắc Thần Lăng đang nói với Lâm Ngữ Nguyệt nói, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Bắc Thần Mạc, Bắc Thần Mạc cũng không tỏ ra yếu kém, trực tiếp đáp trả.

Quả nhiên là hai huynh đệ, ánh mắt, biểu cảm đều là giống nhau như đúc.

"Lâm Ngữ Nguyệt nhanh khai báo cho trẫm. "

"Khai báo, được thiếp sẽ nói thật... "

Lâm Ngữ Nguyệt một chữ còn chưa nói ra, đã bị Bắc Thần Mạc sốt ruột giành nói trước:

"Hoàng huynh, thần đệ cùng Nguyệt phi chỉ là vô tình gặp được, không hề có ý gì khác."

Lâm Ngữ Nguyệt lập tức hiểu được, Bắc Thần Mạc muốn thoát tội cho Đoan Mộc Lương Hi, đem mình lôi xuống nước, lẽ nào một cái vô tình gặp được là có thể giải thích được việc hơn nửa đêm bị bắt gặp này.

Chỉ là hiện nay tay nải ở trên tay Bàng Hổ, nếu như bại lộ, vạn nhấtkế hoạch chạy trốn của mìnhcũng bại lộ, không phải càng thêm bất lợi sao.

Vốn không muốn tham gia chuyện của hai huynh đệ họ, Lâm Ngữ Nguyệt dự định đứng ở một bên xem náo nhiệt, nào biết Bắc Thần Lăng hết lần này tới lần khác không buông tha cho nàng.

"Lâm Ngữ Nguyệt, ngươi nói rõ ràng cho trẫm." Bắc Thần Lăng chuyển ánh mắt nhìn Lâm Ngữ Nguyệt, tựa hồ như muốn đem những bất mãn gặp phải trên người Bắc Thần Mạc phát tiết trên người Lâm Ngữ Nguyệt, giọng nói cũng nghiêm khắc thêm rất nhiều.

Lâm Ngữ Nguyệt nhìn Bắc Thần Mạc, nhận được ánh mắt "Ngươi tốt nhất nên nói năng cẩn thận ", Lâm Ngữ Nguyệt cũng hiểu tuyệt đối không thể nói ra tên Đoan Mộc Lương Hi.

"Trẫm lệnh cho ngươi trả lời ngay."

Bên trái là Bắc Thần Lăng, bên phải là Bắc Thần Mạc, phía sau là Bàng Hổ cùng tay nải, xung quanh hậu vệ vây chật dường như đến kiến cũng chui không lọt, Lâm Ngữ Nguyệt ở chính giữa như giẫm trên băng mỏng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio