Xuyên Không Thành Vua Chúa

chương 46: quân tử hảo cầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Khôn lộ ra nụ cười vô cùng ngây thơ, rung đùi đắc ý nói: "Quan quan tuy cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

Cung Thanh Nhi không khỏi liếc anh, nhìn ngươi nho nhã lễ độ như vậy lại không đứng đắn chút nào, tuy nàng biết anh đang cợt nhã bản thân, nhưng trong lòng không giận được, chuyện này khiến nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Được rồi, được rồi, Lưu Hương Các kia thục nữ nhiều không đếm xuể, ngươi cứ qua đó tìm bạn đi, bảo đảm sẽ có vô số người giành nhau ngã vào lòng ngươi."

Nghĩ tới gã này lại dây dưa với năm kỹ nữ ở Lưu Hương Các kia, trong lòng nàng ta cảm thấy rất khó chịu.

Thời đại này, những văn nhân mặc khách kia lấy chuyện trà trộn vào lầu xanh làm thú vui tao nhã, nhưng bọn họ càng say sưa hơn với chuyện nạp hoa khôi hàng đầu trong lầu xanh làm thiếp. Bản thân nàng ta cũng tự thấy đây là thú vui nhã nhặn, nhưng trong lòng nàng ta đối với chuyện gã này đi đến những chỗ kia lại cảm thấy khó chịu.

Diệp Khôn ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Cung tiểu thư, tại hạ là thật lòng muốn cùng tiểu thư hợp tác kiếm tiền, không biết Cung tiểu thư cảm thấy có hứng thú hay không?"

Cung Thanh Nhi gật đầu, nếu trước đó nàng ta còn lo lắng đủ thứ nhưng từ sau khi Hoàng Thượng thưởng ban tên cho hắn là “Tích Hoa công tử” thì hết thảy mọi chuyện đều được giải quyết dễ dàng.

Khắp thiên hạ này không biết bao nhiêu người cầu được bản vẽ bút tích thật của hắn, nếu coi đây là thời cơ thì quả thật có thể kiếm được rất nhiều bạc, chỉ có điều sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hắn thôi?

Cung Thanh Nhi không khỏi do dự. Thời đại này, không biết danh tiếng quan trọng tới cỡ nào mà có người không tiếc hy sinh tính mạng bản thân và gia đình cũng phải cầu được lưu danh hậu thế, lẽ nào hắn ta hoàn toàn không để ý sao?

Ai, ta đây sao thế này? Bản thân hắn đã chẳng thèm quan tâm đến thanh danh của hắn thì tại sao ta lại lo cho hắn?

Cung Thanh Nhi ho nhẹ một tiếng, bưng ly trà lên giả vờ che giấu, không biết nàng bị gì nữa mà tim cứ đập thình thịch, giống như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cảm giác này rất căng thẳng.

Thấy Cung Thanh Nhi không lên tiếng, Diệp Khôn cho rằng nàng đang lo lắng về việc tiêu thụ, anh tự nhiên cười nói: "Ta nói không phải là chuyện may mặc này mà là nói tới rượu!"

"Rượu?" Cung Thanh Nhi không khỏi ngẩn ra, tư duy của anh đúng là nhảy cóc quá nhanh? Nàng không theo kịp.

Diệp Khôn cười nói: "Đúng, chính là rượu, nàng bán rượu, ta sản xuất, chia đôi."

Cung Thanh Nhi ra sức lắc đầu, cố gắng hết sức để bắt kịp tư duy của anh. Thời đại này, đa số là uống rượu thay nước, già trẻ trai gái đều biết uống. Lượng rượu tiêu thụ rất lớn, nhưng tiệm rượu cũng nhiều không đếm xuể, hai ba bước đã có một tiệm, cho nên lượng tiêu thụ này sẽ không dễ bán như trong tưởng tượng.

Lúc nàng mới tới hoàng thành, không phải chưa từng nghĩ tới sẽ mở một tiệm rượu, nhưng sau khi hỏi thăm mới biết mấy cửa tiệm bán rượu này đều là tự ủ, giá vốn rất cao, hơn nữa đều là lời ít tiêu thụ nhiều. Trừ đi các chi phí vốn khác, lợi nhuận kia ít đến thảm thương, căn bản không đạt đến mức mà nàng ta mong muốn.

Vẻ mặt Diệp Khôn vô cùng thần bí, lấy một bình sứ nhỏ nền trắng hoa lan từ trong tay áo ra, huơ huơ trước mặt Cung Thanh Nhi: "Rượu ngon không sợ hẻm sâu, ngươi ngửi thử xem?"

Cung Thanh Nhi đã quen với mấy chuyện ngạc nhiên bất ngờ của anh rồi, nàng lập tức tò mò nhận lấy bình sứ nhỏ. Bình sử nhỏ này được làm rất khéo léo, là đồ sứ thượng hạng, giá cả không hề rẻ, chỉ có điều nghĩ lại cũng đúng, chỉ nhìn cách ăn mặc của anh thôi cũng biết là công tử của đại tộc thế gia, trong nhà có rất nhiều tiền.

Nàng biết rõ tại sao Diệp Khôn muốn hợp tác kiếm tiền với nàng, cho dù thế gia danh môn, nhưng tiền tháng cũng là cố định, nếu ngươi không biết tự mình kiếm tiền, thì chỉ có thể xài bao nhiêu tiền đó thôi. Ngươi muốn xài nhiều thì phải tìm cách, hơn nữa danh sĩ thanh lưu là không thể buôn bán nếu không sẽ gánh tiếng xấu cả người sực nức mùi tiền trên lưng. Diệp Khôn hợp tác với nàng ta đương nhiên cũng là vì nguyên nhân này.

Cho dù nàng cực kỳ thông minh nhưng cũng chưa từng nghĩ tới dã tâm của Diệp Khôn lớn cỡ nào, anh không chỉ muốn hợp tác kiếm tiền, mà ngay cả người cũng muốn kiếm luôn thể.

Cung Thanh Nhi mở nắp bình ra, một mùi rượu nồng nặc như say lòng người xông vào mũi, khiến nàng ngẩn ra, trong lòng lập tức mừng như điên.

Không phải nàng chưa thưởng thức qua mấy loại rượu ngon nổi tiếng trên thị trường, cho dù là rượu tiến cống trong hoàng cung, nàng cũng từng được thưởng thức, nhưng nàng dám kết luận phóng tầm mắt trong thiên hạ, mùi rượu nồng nàn thơm ngát được đựng trong bình sứ nhỏ này sẽ không có mùi rượu nào có thể so sánh được,

Nàng ta không nhịn được khen: "Rượu này thơm quá!"

Tuy rằng Cung Thanh Nhi đã quen với việc người nào đó thường xuyên mang đến những chuyện bất ngờ cho nàng, nhưng nàng vẫn không nhịn được cẩn thận đánh giá Diệp Khôn một lần nữa. Trong lòng thầm kinh ngạc, không biết rốt cuộc trong đầu của hắn còn chứa bao nhiêu thứ khiến người ta kinh ngạc nữa đây?

"Rốt cuộc trong đầu ngươi còn chứa bao nhiêu thứ khiến người khác kinh ngạc nữa vậy?" Nàng thực sự không nhịn được sự tò mò mãnh liệt đang dâng lên trong lòng, buột miệng thốt lên hỏi.

"Cái này hả…" Diệp Khôn kéo dài giọng điệu, bày ra dáng vẻ thần bí khẽ cười nói: "Con người ta, từ trên xuống dưới đều là bí mật, ưu điểm nhiều hơn, người bình thường là không thể nhìn ra, phải sống chung lâu dài, tỉ mỉ thưởng thức mới có thể phát hiện được."

Hai má của Cung Thanh Nhi đỏ bừng, liếc mắt nhìn hắn kẻ này nói chuyện đầy ẩn ý, sao nàng không phát hiện đươc chứ? Nếu nói trước đây trong lòng nàng còn mang theo chút oán niệm, thì bây giờ đều đã tan thành mây khói, chỉ còn sót lại là sự tò mò và khâm phục mà thôi.

Chỉ riêng mùi rượu nồng nặc này thôi nàng đã dám kết luận, đây chắc là rượu ngon cực phẩm, nàng không khỏi nuốt nước miếng, đưa bình nhỏ đến bên miệng muốn thưởng thức.

Diệp Khôn vội nói: "Cẩn thận, rượu này rất mạnh..."

Ngày hôm qua sau khi trở lại hoàng cung, tâm trạng rất vui, thế nên uống mấy ly, ngay cả rượu tiến cống cũng nhạt như vậy, miễn cưỡng lắm mới có thể uống được. Nếu đã thế chẳng phải rượu bên ngoài sẽ càng nhạt hơn sao?

Trong lòng anh lóe lên linh cơ, thời cổ đại này uống rượu thay nước, nam nữ lớn bé đều có thể uống, lượng tiêu thụ rất lớn, nếu có thể ủ được rượu ngon, chẳng phải sẽ phất lên như diều gặp gió sao?

May mặc là ngành nghề thủ công, còn phải thêu gì đó, thời gian để làm ra một thành phẩm quá lâu, cho dù tăng cường nhiều lao động, nhưng giá vốn lại quá cao, tiền về cũng chậm, còn lấy tiền về không nhanh bằng rượu này. Bây giờ thứ anh thiếu nhất chính là bạc, là những thỏi bạc trắng loáng đấy.

Ủ rượu, anh đây không biết, nhưng anh đây biết chưng cất, nâng cao độ cồn ha ha.

Hắn nói là làm, mệnh lệnh vừa phát ra, đã khiến đám tiểu cung nữ, tiểu thái giám kia bận tối mắt tối mũi, cho dù là trời tối cũng phải làm xong chuyện của Hoàng Thượng dặn dò, nếu không sẽ rớt đầu.

Rất nhanh, các loại xoong chảo, chum vại đều được đưa đến, chất đống bên trong phòng bếp nhỏ ở Càn Thanh cung.

Hơn nửa đêm, Diệp Khôn tự nhốt mình trong phòng bếp nhỏ bận tới bận lui, lại dọa sợ Lan Phi và Hạnh Chiêu Dung một phen, bọn họ vừa đau lòng lại vừa tò mò, chỉ có điều bên ngoài phòng bếp nhỏ có cấm vệ Long Hổ canh gác, hai người các nàng không dám lại gần, chỉ có thể kiên nhẫn ngồi đợi hắn trong tẩm cung.

Có nhiều cách tinh luyện cồn, cách làm lạnh là bớt việc nhất, nhưng bây giờ là mùa hè, Diệp Khôn chỉ có thể áp dụng cách chưng cất, bận bịu tới hơn nửa đêm, anh đã chưng cất ra ba bình sứ nhỏ rượu có nồng độ cao, lúc này anh mới hài lòng đi ra khỏi phòng bếp.

Đây là bí mật kiếm tiền lớn của anh, cửa phòng bếp nhỏ này cũng do đích thân anh khóa lại, anh cũng tự tay giữ chìa khóa, còn ra lệnh cho giáp sĩ trong cung canh gác, ai dám tự ý xông vào, khám nhà diệt tộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio