Nghĩ tới đây, Kim Phi lập tức gọi Đại Lưu tới, để anh ta chuẩn bị ngựa đi thành Tây Xuyên.
Tới nhà tù, sắc trời đã đen, lính coi ngục trực ban đã ăn cơm chiều.
Dựa theo quy củ, lúc này không cho phép dò hỏi nữa, nhưng lính coi ngục biết Kim Phi là người Khánh Hâm Nghiêu coi trọng, nên vẫn nhiệt tình đón Kim Phi vào.
“Tiên sinh, mùi trong ngục giam không tốt lắm, ngài muốn hỏi ai, đưa tên cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ đưa đến dốc Đại Mãng!" Lính coi ngục lấy lòng hỏi.
“Chuyện này không vội, ta muốn gặp người trước.” Kim Phi nói: “Có một phạm nhân nữ tên Bắc Thiên Tâm, nhốt ở đâu?”
“Ngài muốn tìm Bắc Thiên Tâm?” Lính coi ngục sợ hãi vô cùng: “Cái này không được, đó là một nữ nhân điên, mới đến tháng đầu tiên mà đã chặt đứt cánh tay của hai huynh đệ, bây giờ không ai dám tới gần nhà tù kia, ngài là quý nhân, nhỡ ngài bị thương thì ta không thể bàn giao được đâu!”
“Bạo lực như vậy ư?” Kim Phi nghe vậy cũng hơi do dự. Y từng thấy A Mai và Thấm Nhi ra tay rồi, đối với cao thủ như các cô ấy mà nói, chút kĩ thuật vật lộn của Kim Phi chẳng
khác nào trẻ con chơi gậy.
Dưới tay bọn họ, chỉ sợ Kim Phi không chống đỡ được một phút.
Bản thân vất vả lắm mới có thân phận địa vị như bây giờ, nhỡ bị một tù nhân giết chết trong đại lao, chẳng phải quá đáng tiếc hay sao.
Nhưng cơ hội đã ở trước mặt rồi, cứ bỏ lỡ uổng phí như vậy, cũng không phải tính cách của Kim Phi.
Suy nghĩ một chút, Kim Phi quay lại nhìn lĩnh coi ngục: “Ban đêm các ngươi có người trực ban không?”
“Có!" Lính coi ngục nhanh chóng gật đầu.
“Vậy thì được, các ngươi chờ ta một chút, trễ chút ta lại đến: Nói xong, dẫn đám người Đại Lưu tới thẳng Khánh phủ.
Từ Khánh phủ tới đại lao cũng không xa, cưỡi ngựa hơn mười phút là tới. Khánh Hâm Nghiêu đang ăn cơm chiều, nghe quản gia
báo Kim Phi xin gặp, rất bất ngờ.
Buổi chiều anh ta mới gặp Kim Phi, có chuyện gì gấp như vậy, buổi tối lại tự chạy tới một chuyến?
Khánh Hâm Nghiêu không dám chần chừ, phái người đón Kim Phi vào thư phòng trước.
Chào hỏi xong, Khánh Hâm Nghiêu lập tức hỏi: “Tiên sinh, tới đây muộn như vậy, có việc gì gấp à?”
“Ta tới tìm Mộ Lam, không đúng, tới tìm A Mai.” Kim Phi giải thích.
Nếu ở trong thôn, nửa đêm đi tìm Khánh Mộ Lam cũng không có gì.
Nhưng về tới thành Tây Xuyên, phải chú ý ảnh hưởng. Nếu không chẳng mấy chốc sẽ có tin đồn nhảm nhí.
Khánh Hâm Nghiêu là châu mục Tây Xuyên, mình mang Bắc Thiên Tâm đi, chắc chắn không gạt anh ta được.
Kim Phi cũng không giấu giếm, nhanh chóng nói chuyện Bắc Thiên Tâm ra.
Ngày nào Khánh Hâm Nghiêu cũng có rất nhiều việc, cũng không biết khúc mắc giữa Bắc Thiên Tâm, Tiết Hành Lư và tổng bổ đầu.
Nghe Kim Phi nói xong, không khỏi cảm khái: “Thế mà thiên hạ còn có nữ nhân kì lạ như vậy.”
Nhưng cũng chỉ cảm thán một câu thôi.
Đại gia tộc như nhà họ Khánh, tử sĩ họ tự bồi dưỡng ra, cũng giống như cao thủ do Cửu công chúa giới thiệu mà y không dám dùng, cho dù y biết sự tồn tại của Bắc Thiên Tâm, cũng không dám dùng.
Nhỡ đâu đối phương dùng khổ nhục kế, sau khi tiếp cận y, mới cho y một đao thì làm sao?
Hai người đang trò chuyện, Khánh Mộ Lam đã dẫn A Mai vào thư phòng.
“Tiên sinh, trời tối rồi, ngài tìm A Mai làm gì?” Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
“Có chút việc,” Kim Phi thuận miệng trả lời Khánh Mộ Lam một tiếng, chắp tay về phía Khánh Hâm Nghiêu: “Khánh đại nhân, quấy rầy rồi!”
“Giữa chúng ta, nói cái này thì xa lạ quá.”
Khánh Hâm Nghiêu cười đáp lễ: “Tiên sinh mau đi đi, chú ý an toàn!”
“Được!” Kim Phi vẫy tay với A Mai: “A Mai, đi!” A Mai quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam cũng muốn đi theo, nhưng bị Khánh Hâm Nghiêu năm cổ áo, đành bất đắc dĩ gật đầu với A Mai.
Trên đường, Kim Phi nói chuyện của Bắc Thiên Tâm với A. Mai một lần.
A Mai nghe xong, lâu sau cũng không nói gì.