"Rất đơn giản, lỡ ngươi nói với ta hối phiếu của ngươi mất rồi, lúc đó ta lấy tiền cho ngươi nhưng cuối cùng hối phiếu của ngươi lại không mất, rồi ngươi lại phái người đến điểm ở kinh thành lấy thêm lần nữa, vậy chẳng lẽ ta phải đưa ngươi hai phần sao?" Kim Phi giải thích.
"Hai tháng thì cũng hơi lâu.” Người đàn ông mập lộ ra vẻ bất mãn
"Huynh đệ, nếu ngân phiếu của ngươi bị mất, rồi ngươi chờ hai năm thì tiền của ngươi có quay lại không?" Kim Phi cười hỏi lại.
"Kim tiên sinh nói đúng lắm." Người đàn ông mập gật đầu.
Những thương nhân khác vốn không hài lòng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cũng tỏ ra rất hài lòng với phương pháp của Kim Phi.
Cái gọi là tiếng lóng là mật khẩu.
Các tiền trang khác ở Đại Khang đều phát hành ngân phiếu để làm bằng chứng, bất kể là ai thì chỉ cần cầm ngân phiếu là có thể lấy tiền.
Điều này cũng tạo cơ hội cho thổ phi lợi dụng.
Phương pháp của Kim Phi đã giải quyết triệt để vấn đề này.
Chỉ có bản thân mình mới biết tiếng lóng nên hối phiếu bị cướp đi cũng không sao cả.
Cùng lắm thì trở về lại làm thêm một cái là được rồi.
Dù phải chờ đợi hai tháng nhưng vẫn tốt hơn là mất cả chì lẫn chài.
Không ít thương nhân lộ ra vẻ dao động.
Chỉ là tiền trang Kim Xuyên dù sao cũng là tiền trang mới mở, bọn họ không dám tin tưởng hoàn toàn vào thực lực của Kim Phi.
Giây tiếp theo, người đàn ông mập lại giúp bọn họ hỏi ra những nghỉ ngờ trong lòng
"Kim tiên sinh, phương pháp của ngươi quả thực rất hay, bọn ta đều đã động lòng, nhưng ngươi là m n trang mới mở, mà nếu bọn ta lập tức giao hết toàn bộ tài sản tánh mạng cho ngươi, rồi lỡ ngươi chạy trốn luôn thì làm sao đây?”
Người đàn ông mập nghiêm túc hỏi.
"Con người này, sao ngươi lại nói Kim tiên sinh như vậy?”
Kim Phi chưa kịp trả lời, người dân hóng hớt ở gần đó đã nói trước: "Nếu như Kim tiên sinh không giúp chúng ta đánh đuổi ky binh, cho dù các ngươi có bao nhiêu tiền cũng sẽ bị ky binh sẽ cướp hết, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi!"
"Đúng vậy, ngươi không có lương tâm!"
"Bản thân các ngươi không có lương tâm, thì các ngươi cho rằng Kim tiên sinh cũng như các ngươi sao? Tất cả số tiền mà Kim tiên sinh hứa với người dân ngoài thành đều đã được trả hết!"
Những người dân khác cũng sôi nổi phụ họa theo.
Nhưng đại bộ phận thương nhân vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Kim Phi làm gì ở ngoài thành, bọn họ còn biết rõ hơn đám người này.
Nhưng hầu hết các thương nhân đều đặt lợi ích lên hàng đầu, đó cũng không thể là lý do để họ tin tưởng Kim Phi.
Dù Kim Phi đã thực hiện lời hứa với dân chúng, nhưng số tiền đó cộng lại cũng chỉ mới mấy mươi ngàn lượng bạc mà thôi.
Mà một khi họ thật sự gửi tiền, cộng lại còn nhiều hơn lần đó không biết bao nhiêu lần.
Nếu lúc đó Kim Phi ôm tiền bỏ chạy, bọn họ sẽ khóc với ai đây?
Chẳng lẽ đi tìm Cửu công chúa hay đi tìm Khánh Hâm Nghiêu?
Cho bọn họ thêm ba cái lá gan nữa họ cũng. không dám.
Kim Phi nhận ra người dân hơi kích động quá, vội vàng ra hiệu cho Đại Lưu đánh chiêng.
Khi khung cảnh lăng xuống, Kim Phi nhanh chóng giơ chiếc kèn thiếc lên rồi hô loa: “Mọi người đừng kích động, trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, những câu hỏi mà vị huynh đài này đưa ra đều rất có lý, bọn họ có nỗi lo lắng như vậy cũng là bình thường, nếu đổi lại là các vị, thì các vị sẽ gửi nhiều tiền như vậy vào tay ta sao? Chắc các vị sẽ còn lo lắng hơn bọn họ."
Sau khi nghe như vậy, người dân mới chịu bỏ qua.
Rất nhiều thương nhân cũng gật đầu theo, ánh mắt nhìn Kim Phi cũng thay đổi một chút
Làm buôn bán nhiều năm, đây là lần đầu tiên. họ nghe thấy có người đứng vào vị trí của thương nhân và nói chuyện giúp họ.