Kim Phi nghe thấy thế, tảng đá trong lòng lập tức rơi xuống.
Đây không phải là chuyện y định nói sao?
“Linh Lung, nếu đã như vậy, ta có chuyện cần nói với cô.”
Kim Phi suy nghĩ, rồi nói: “Thật ra thì, ra cũng đã nhờ người tìm người nhà của cô...”
Y còn chưa nói xong, đã bị Chu Linh Lung nằm lấy cánh tay, hỏi: “Thế nào rồi? Tìm được chưa ạ?”
'Từ ngày trong nhà xảy ra chuyện, tìm được người nhà đã thành nguyện vọng lớn nhất của Chu Linh Lung.
Thật ra cô ấy cũng đang nghĩ đến việc nhờ Kim Phi giúp đỡ, nhưng nửa năm qua cô ấy trải qua quá nhiều biến cố, thực sự không dám mạo hiểm.
Cô ấy nhìn ra được, Kim Phi muốn trọng dụng mình, xét đến việc cô ấy không thân cũng chẳng quen, sợ nhờ Kim Phi giúp đỡ sẽ biến khéo thành vụng, khiến Kim Phi cảm thấy cô ấy phiền phức.
Nếu vì chuyện này mà cô ấy không được. trọng dụng nữa, vậy hy vọng giải cứu người nhà sẽ tan biến hoàn toàn.
Để ổn thỏa, Chu Linh Lung chọn không nhờ Kim Phi giúp đỡ, dự định đợi đến khi cô ấy có chỗ đứng, có thân phận địa vị nhất định, rồi mới nhờ người đi làm.
Nhưng không ngờ Kim Phi đã âm thầm làm việc này.
Lúc này Chu Linh Lung không để ý.: sao Kim Phi làm như vậy, chỉ muốn biết đã tìm được người hay chưa.
“Có tin tức của nữ quyến, chỉ là họ đã bị một phú thương tên Trương Vân Đình, mua về Giang Nam, ta đang cho người đến Giang Nam tìm họ.”
Kim Phi nói: “Nam đỉnh bị đưa ra tiền tuyến, sự tình hơi phức tạp, tạm thời chưa có tin tức.”
Mẹ của Chu Linh Lung rất thông minh, không chỉ đánh Chu Linh Lung mặt mũi bầm dập, mà những nữ quyến khác cũng bị đánh như vậy.
Điều này đã giúp nữ quyến nhà họ Chu tránh khỏi hố lửa Giáo Phường Ti, đều bị đưa đến chỗ bọn buôn người.
Chỉ là trong chỗ bọn buôn người, Chu Linh Lung trượt chân vấp ngã, bị tên buôn người nhốt vào một căn phòng khác, từ đó lạc mất người nhà.
Nghe được tin người nhà bị bán đến Giang Nam, Chu Linh Lung hơi thất vọng.
Nhưng sau đó lập tức thi lễ với Kim Phi: “Cảm ơn tiên sinh! Chỉ cần tiên sinh nói, bất cứ lúc nào Linh Lung cũng có thể đến kinh thành.”
Lúc này cô ấy đã rõ ràng, Kim Phi tốn công sức vòng vo như vậy, chắc chắn có ý đồ.
Nhớ đến lời nói trước đó của Kim Phi, cô ấy lập tức hiểu ra mục đích của Kim Phi.
“Chuyện này chưa vội.” Kim Phi cười nói: “Hôm nay ta tìm cô đến, chỉ là muốn hỏi cô nghĩ thế nào, nếu cô không muốn, ta sẽ tìm cách khác”
“Linh Lung đồng ý!” Chu Linh Lung lập tức gật đầu: “Trước kia ta không yên tâm về người nhà, nếu tiên sinh tìm giúp, Linh Lung không còn lo lẳng gì nữa, tùy tiên sinh dẫn dät.”
Cô ấy biết rõ Kim Phi có năng lực cao hơn cô ấy, nếu Kim Phi đi tìm, chắc chẳn sẽ nhanh hơn cô ấy.
“Cô nói như vậy thì ta yên tâm rồi” Kim Phi nói: “Vậy đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ cô đoàn tụ với người nhà rồi nói sau, chuyện ở kinh thành rất quan trọng, ta phải xem cô có thể dẫn đầu được hay không đã.”
“Tiên sinh yên tâm, Linh Lung nhất định sẽ cố gäng hết sức!” Chu Linh Lung vội đảm bảo.
Những ngày tiếp theo, Chu Linh Lung rất nhiệt tình trong công việc.
Mỗi ngày đều là người đi làm sớm nhất, cũng là người về cuối cùng.
Gặp phải chuyện không hiểu, cũng không giả vờ hiểu, mà chủ động xin lời khuyên của Kim Phi.
Khi hai người đang nói chuyện thì ở một nơi nào đó ở Giang Nam, Chu Trần Thị - mẹ của Chu Linh Lung đang ngồi ngoài lán tranh, vừa quay sợi, vừa nhìn về phía Xuyên Thục.
"Trên mặt bà ấy vừa vui vừa bất lực.
May mắn thay, họ đã gặp được Trương Vân Đình.
Trương Vân Đình kinh doanh xưởng dệt, trong nhà có rất nhiều xưởng dệt, cần số lượng lớn nữ công.
Mỗi lần đi đến đâu, Trương Vân Đình cũng có thói quen tìm tới bọn buôn người của địa phương đó, để tìm nữ công giá rẻ.
Nữ quyến nhà họ Chu phần lớn đều già yếu, người có sắc đẹp như mấy người chị dâu và Chu Linh Lung thì đã bị Chu Trần Thị đánh cho mặt mũi bầm dập, không ai chịu mua họ về làm nô tỳ.