Để cứu cô ấy, Kim Phi đã điều động binh lực, còn tự mình chạy từ Tây Xuyên đến Giang Nam.
Đường Tiểu Bắc cũng là người, các nhân viên hộ tống bị bắt cũng là người.
Huống hồ bây giờ còn có không ít nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội đứng nhìn ở bên cạnh, cô ấy không có cách nào ngăn cản Kim Phi đi cứu người.
Đường Tiểu Bắc không thể nói, nhưng Nguyên Thái Vị thì có thể.
“Tiên sinh, ta biết ngài sốt ruột, nhưng ngài là chỗ dựa của cả tiêu cục và thương hội, tuyệt đối không thể kích động.”
Nguyên Thái Vi nói: “Nếu ngài tuỳ tiện đến biển, cũng... cũng trúng bãy của thủy tặc, vậy tiêu cục với thương hội phải làm sao bây giờ? Còn có hàng ngàn hàng vạn nhân viên, nữ công trông cậy vào ngài phải làm sao?”
Đường Tiểu Bắc không thể không tán thưởng nhìn Nguyên Thái Vi một cái, nói tiếp: “Tướng công, Thái Vi nói rất có lý, có thể cứu người, nhưng chàng không thể đi!”
“Đúng vậy tiên sinh, ngài không thể đi!”
Đại Lưu, Hàn Phong, đám người Hầu Tử cũng đều mở miệng khuyên can.
“Yên tâm đi, ta sẽ chỉ đến bờ biển, sẽ không ra biển, ta sẽ đợi ở doanh trại bên bờ.”
Kim Phi nói: “Làm vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì, ta có thể tự quyết định, đỡ phải xin chỉ thị, làm lỡ thời cơ chiến đấu.”
Thật ra Kim Phi cũng biết lúc này không nên mạo hiểm.
Nhưng lần này rõ ràng là có người muốn nhắm vào tiêu cục và thương hội, phái những người khác đi, Kim Phi quả thật không yên tâm.
Tình thế trên chiến trường biến đổi liên tục, thủ hạ của Kim Phi ngoại trừ Trương Lương ra không có vị tướng nào quá giỏi.
Đây cũng là lý do y cố gắng đào tạo Đại Tráng và đám người Hầu Tử.
Thật sự là không có người nào có thể dùng được.
Trương Lương phải trấn giữ Tây Xuyên, chắc chăn không thể tới được, tính tới tính lui cũng chỉ có thể để y tự mình ra mặt.
“Tướng công, chàng phải đi thật sao?” Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu lên hỏi.
“Nhất định phải đi!”
Kim Phi kiên định nói: “Thời điểm tiêu cục mới vừa thành lập, ta và Lương ca đã nói, chúng ta sẽ không bao giờ vứt bỏ tiêu cục, không bỏ rơi bất kỳ một người chiến hữu nào! Bây giờ chính là thời điểm thực hiện lời hứa đó!”
Nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội ở xung quanh nghe vậy thì đều lộ ra vẻ yên tâm, vui mừng.
Bất kể là Kim Phi cuối cùng có đi hay không thì ít nhất y không coi việc những nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội bị bắt là một phiền phức, càng không quên bọn họ.
Cũng không quên lời hứa lúc thành lập tiêu cục.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng điều động càng nhiều người và thuyền đến càng tốt.”
Đường Tiểu Bắc thấy Kim Phi đã quyết, biết là không thể khuyên được nên cũng không khuyên thêm nữa, mà chủ động bắt đầu hỗ trợ.
Vì để truy lùng tung tích của Đường Tiểu Bắc, Nguyên Thái Vi đã đưa tất cả người ở Giang Nam có thể điều đi.
Bây giờ đã tìm được Đường Tiểu Bắc, Nguyên Thái Vị hạ lệnh gọi tất cả trở về, đi theo Kim Phi ra biển.
Giữa trưa ngày thứ hai, bến thuyền bên sông tập hơn hai mươi chiếc thuyền bè lớn nhỏ.
Cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn bị gió rét thổi qua vang lên tiếng vù vù.
Trên bãi đất trống bên bờ, mấy trăm nhân viên hộ tống cả nam lẫn nữ mặc đồ đen đang đứng ở đó.
Trong đó còn bao gồm ba trăm nhân viên hộ tống mặc giáp đen.
Kim Phi cầm theo một cái loa sắt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào nhân viên hộ tống, bước lên một phiến đá to.
“Các huynh đệ, thủy tặc không chỉ tập kích thuyền đội của chúng ta ở đây, mà còn bắt huynh đệ của chúng ta làm tù binh ở trên biển, treo họ ở trên đảo mặc cho gió táp mưa rơi, còn tuyên bố bảo chúng ta có gan thì ra biển cứu người!”
Kim Phi giơ lên cái loa sắt hét lớn: “Các ngươi nói xem, cứu hay không cứu?”
“Cứu!” Tất cả nhân viên hộ tống đều giơ cao tay gào thét.
“Thủy tặc bình thường đều lớn lên ở nơi sông nước, ở trên đất liền có thể không đáng để nhắc tới, nhưng đã là trên biển, thì chính là địa bàn của bọn chúng, chúng ta không chắc có thể là đối thủ của bọn chúng, các ngươi rất có khả năng sẽ chết ở trên biển!”
Hơn nữa chúng ta cho dù có đi, cũng không chắc có thể cứu được các huynh đệ, kẻ địch có thể nhân lúc chúng ta sắp đến nơi, sát hại bọn họI”
Kim Phi nói lại lần nữa: “Các ngươi đã nghĩ kĩ chưa, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, sẽ không có ai cười nhạo các ngươi!”
“Tiên sinh, ngài không cần phải thăm dò bọn ta. Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không phải kẻ hèn nhát!”
Hầu Tử cười nói: “Hơn nữa, tiêu cục Trấn Viễn chúng ta đã hứa là không vứt bỏ và không từ bỏ, lần này người bị bắt là mấy người Lão Lương, vậy nếu lần sau là chúng ta thì sao đây?
Về việc có thể cứu người về hay không, chúng ta cứ làm hết sức mình, nghe theo ý trời, bị lột sạch treo ở trên cột, như vậy còn khó chịu hơn cái chết. Cho dù không thể cứu Lão Lương trở về, ta cũng muốn cho bọn họ được thoải mái!". Truyện Khoa Huyễn
“Không vứt bỏ! Không từ bỏ!”
Tất cả nhân viên hộ tống đều vung tay hô to.