"Muốn đi xem một chút không?" Kim Phi hỏi.
“Chàng lén đi gặp tiểu tình nhân mà, muội đi theo được sao?” Đường Tiểu Bắc cố ý nói đùa.
"Vậy thôi đi!" Kim Phi xoay thẳng người lại rời đi. "Chờ muội!"
Đường Tiểu Bäc vội vàng khoác thêm cái áo. choàng, chạy chậm đuổi theo Kim Phi.
Lúc này đang là đầu đông nhưng do hiệu ứng La Nina nên trời cực kỳ lạnh.
Đường Tiểu Bắc không khỏi siết chặt áo. choàng.
"Đại Lưu, bọn người Lão Ưng chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi hỏi.
“Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tiên sinh thôi.” Đại Lưu gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Kim Phi quay người lên ngựa, sau đó cũng kéo Đường Tiểu Bắc lên.
Đội ngựa đi dọc theo con đường nhỏ hết nửa giờ, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy hai đốm lửa trại xuất hiện trên vùng đất hoang.
Một đám nhân viên hộ tống đang làm việc qua lại trên bãi đất trống, bên cạnh là những chồng vải đen và còn có mấy cái rổ lớn.
"Tướng công, họ đang làm gì vậy?" Đường. Tiểu Bắc hỏi.
"Chút nữa muội sẽ biết, đảm bảo sẽ làm muội bất ngờ!" Kim Phi cười nói.
"Còn giấu giấu giếm giếm muội hả?"
Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: "Tỷ tỷ ta đây là đại chưởng quầy của tiền trang Kim Xuyên, có cái gì trên đời này mà ta chưa thấy đâu? Làm muội bất ngờ ư, tướng công chàng lại khoác lác rồi"
"Ồ, giọng điệu hay lắm!"
Kim Phi nhướng nhướng chân mày, không. bưồn tranh cãi với Đường Tiểu Bắc, vẫy tay với một nhân viên hộ tống tên là Lão Ưng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Đường Tiểu Bắc nhàn rỗi không có việc gì
làm nên chạy đến một chồng vải đen, đưa tay sờ SỜ.
Nhà họ Đường là một thế gia chuyên dệt may, từ khi còn nhỏ Đường Tiểu Bắc đã được: làm quen với nhiều loại vải khác nhau.
Nhưng loại vải này lại chưa thấy bao giờ.
Cô ấy muốn hỏi đó là loại vải gì, nhưng Kim Phi đã đi xa.
Tuy tính cách Đường Tiểu Bắc gần gũi, nhưng cũng biết khi nào nên quấy phá và khi nào. thì không thể làm phiền Kim Phi.
Nhìn thấy Kim Phi nói chuyện với Lão Ưng, cô ấy kiềm chế nỗi tò mò của mình rồi đi tới chỗ cái rổ lớn phía trước.
Rổ được làm băng mây, thể tích rất lớn, cái đáy và bốn phía cũng được bọc băng vải đen.
Trong rổ còn có một cái bếp có hình thù kỳ lạ, không biết dùng để làm gì.
Trong lúc cô ấy đang bối rối, chợt nghe thấy tiếng Lão Ưng kêu lên: “Đến đây giúp một tay, mở
ô ra, miệng hướng về phía Tây.”
Sau đó Đường Tiểu Bäc nhìn thấy một đám hộ tống chạy tới, kéo ra một khối vải đen.
Lúc này Đường Tiểu Bắc mới biết, hóa ra tấm vải đen đó là một cái túi vải lớn.
Chỉ là cái túi này quá lớn, trải trên mặt đất ước chừng rộng hơn mấy thước.
Hai nhân viên hộ tống mở miệng túi ra nhìn một chút tới hướng Tây Bắc.
Đó đúng là hướng gió lúc này.
Gió lạnh tràn vào dọc theo miệng túi, làm chiếc túi lớn căng ra từng chút một.
Lão Ưng và một nhân viên hộ tống nhấc một cái bếp lên, đặt ở miệng túi rồi đổ một muỗng dầu hỏa vào bếp.
Bùm!
Ngọn lửa hừng hực cháy rực, hơi nóng bị gió lạnh thổi vào túi.
Một muỗng dầu lửa không cháy được lâu, một lúc sau Lão Ưng lại tưới thêm một muỗng khác.
Chiếc túi lớn từ từ phồng lên và cũng càng ngày càng lớn hơn. Điều khiến Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên nhất
là khi không khí nóng tràn vào, chiếc túi vải khổng lồ dần dần bay lên
Vì không có máy thổi gió nên toàn bộ quá trình bơm hơi kéo dài gần hai mươi phút mới xong.
Lúc này cái túi lớn đã hoàn toàn bay lên.
Nếu không phải có mấy sợi dây buộc lại, e rằng nó đã bay đi rồi.