Trận chiến này, từ đầu tới cuối đều nằm trong lòng bàn tay. của Kim Phi.
Y nói y có thể cứu con tin khỏi tay bọn thủy tặc, y làm được thật.
Y nói mấy trăm nhân viên hộ tống có thể đánh bại thủy tặc, và đúng là đánh bại thật.
Tới tận bây giờ, Trình Trì Viễn vẫn không hiểu, làm thế nào mà Kim Phi có thể đưa người ra sau núi.
Anh ta cũng không hiểu những quả cầu lửa trên trời đến từ đâu.
Có lẽ cũng chính vì không hiểu được, nên mới cảm thấy Kim Phi ngày càng bí ẩn, đáng sợ.
“Sau này, dù có chuyện gì cũng không được đối địch với y!” Trình Trì Viễn tự nhắc nhở bản thân trong lòng. Kim Phi quá ung dung, cũng quá bình tĩnh.
Cứ như y tới đảo Giải Kiềm này không phải để đi đánh giặc mà là đi du lịch vậy.
Khí chất này, khiến cho Trịnh Trì Viễn tự thẹn không bằng.
Nhưng anh ta nào biết, lúc Kim Phi vừa mới xuyên không đến đây, y chỉ giết một tên lưu manh thôi mà đã hoảng tới mức suýt nôn ra rồi.
Chẳng qua là ngay sau đó phải trải qua trận chiến ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, thần kinh của Kim Phi mới luyện ra được như này.
Đối với Trịnh Trì Viễn mà nói, hơn một nghìn tên thủy tặc là cả một quân đoàn lớn.
Nhưng với Kim Phi đã từng đối diện với hơn mười nghìn ky binh hiếu chiến, một đám thủy tặc ô hợp không đáng để nhắc tới.
Đấy là do nhân viên hộ tống không giỏi thủy chiến. Chứ nếu đó là thổ phỉ thì cần y đích thân ra trận à?
Chỉ cần nhiều nhất là một trăm nhân viên hộ tống áo giáp. đen, phối hợp với một trăm binh lính nữ là đã đủ để san bằng hang ổ của chúng rồi.
Kim Phi chắp tay sau lưng, chậm rãi đi qua doanh trại đang cháy của đám thổ phi ra phía sau núi.
“Tiên sinh, ngài tới đây làm gì vậy?”
Hầu Tử thấy Kim Phi tới thì vội vàng dẫn người xuống núi đón.
“Ngươi vất vả rồi!” Kim Phi võ vai anh ta một cái. Thủy tặc phía sau núi đã bỏ chạy từ lâu. Nhưng thi thể vẫn
đang chất đầy nơi đường núi, như đang thầm lặng kể lại trận chiến khốc liệt vừa rồi.
“Vất vả gì đâu. Đám ô hợp này thì đánh vài cái lã đã bị dọa chạy rồi”
Hầu Tử ngoài miệng khiêm tốn, nhưng lông mày lại nhướn cao lên, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kiêu hãnh.
“Các huynh đệ bị bắt đã cứu được chưa?”
Sắc mặt Hầu Tử tối sầm xuống, thấp giọng đáp: “Cứu được, nhưng mà...các huynh đệ còn sống chỉ được gần một nửa, những người khác đều đã bị bọn thủy tặc tra tấn đến chết. Một nửa còn sống kia thật ra cũng không biết được mấy người...”
Kim Phi nghe thấy vậy vội đi về phía đỉnh núi.
Trên đỉnh, y bắt gặp đám Lão Lương bị bắt.
Trước khi đến đây, Kim Phi cũng biết đám Lão Lương sẽ không được yên ổn với bọn thủy tặc, nhưng lại không ngờ lại thê thảm tới mức này.
Lão Lương là cựu binh của nhóm binh lính đầu tiên được chiêu mộ, Kim Phi cũng khá thân quen với anh ta.
Một người đàn ông khôi ngô, lúc này đây đã biến thành một bộ da bọc xương. Tay chân bị dây thừng mài cho da tróc thịt bong.
Gân tay gân chân đã bị mài đứt, có sống sót thì sau này sợ là không đứng lên được nữa.
Còn tự mình cầm đũa ăn cơm được hay không cũng còn khó nói.
Dù đã thê thảm đến mức này, nhưng khi thấy Kim Phi tới, Lão Lương cũng vùng vẫy từ trên tảng đá, dập đầu xuống đất, bật khóc không thành tiếng.
Trong lòng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Kim Phi cho anh ta nhiều cung nỏ hạng nặng và xe bản đá như vậy, kết quả họ lại thua trước một đám thủy tặc.
Đây là trận chiến nhục nhã nhất của tiêu cục Trấn Viễn kể từ khi được thành lập tới nay!
Các nhân viên hộ tống khác cũng nhao nhao quỳ xuống, trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn.
Nhân viên thương hội tuy không quỳ xuống nhưng vẫn cúi đầu, im lặng không nói gì.
“Tiên sinh, là ta vô dụng... Hại chết bao nhiêu huynh đệ khác. Còn khiến tiên sinh phải lặn lội đường xa tới...”