Tam Bảo dẫn theo một đội nhân viên hộ tống, đi men theo đường cũ về trấn Ngư Khê.
Thế nhưng ban đêm phải giơ đuốc soi đường cũng không thể chạy nhanh băng ban ngày được.
Tam Bảo chỉ có thể cầu trời răng đêm qua Kim Phi ngủ không ngon nên sẽ đi chậm một chút.
Băng không sợ là bọn họ phải chạy liền mấy ngày mới đuổi theo kịp Kim Phi.
Đáng tiếc ông trời không nghe được lời cầu nguyện của anh ta. T𝗿ờ um 𝒕𝗿um hu𝓎ền 𝒕𝗿ùm == TR𝑼 𝑀TR𝑼𝑌Ệ𝑁.vn ==
Kim Phi đang cách họ hơn một trăm dặm, trong lòng lo lảng cho Tây Xuyên nên ngoại trừ lúc đi có dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm một lần ra thì y chạy suốt cả một ngày một đêm.
Lúc này cũng chỉ là vừa mới dừng ngựa hạ trại mà thôi.
“Tướng công, ăn cơm thôi.”
Đường Tiểu Bắc bưng khay đồ ăn vào trong lầu, vẻ mặt yêu thương.
Hôm nay lúc đi đường, Kim Phi vẫn luôn ngáp ngủ.
Đường Tiểu Bäc khuyên nhủ vài lần, bảo y đi nghỉ ngơi nhưng Kim Phi vẫn không đồng ý.
Y chạy mãi tới khi bầu trời tối đen mới để cho Hầu Tử tìm một chỗ để hạ trại.
“Đã sắp xếp người trực ca đêm chưa?” Kim Phi vừa cầm đũa lên vừa hỏi.
“Chàng yên tâm đi, việc này Hầu Tử còn có sở trường hơn chàng nữa, sắp xếp năm đội, mỗi đội túc trực một canh giờ, sẽ không làm lỡ việc lên đường ngày mai của chàng”
Đường Tiểu Bắc múc cho Kim Phi một bát canh: “Nhưng còn chàng đấy, đã một ngày một đêm không ngủ rồi, hôm nay còn cưỡi ngựa chạy từ sáng tới đêm, mau cơm nước xong rồi đi ngủ đi!”
“Biết rồi!”
Kim Phi cầm bát canh lên, uống một ngụm.
Lông mày y hơi nhíu lại.
“Sao thế, không hợp khẩu vị à?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Tối hôm qua không ngủ nên bây giờ trong miệng không có vị gì hết.” Kim Phi lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa.
“Chàng cũng thật là, không phải Hạ Nhi tỷ đã đưa Nhuận Nương đến Tây Xuyên rồi sao, sao lúc chàng tới Đông Hải lại không dẫn họ theo luôn?”
Đường Tiểu Bắc vừa lấy cho Kim Phi một đĩa rau vừa hỏi.
“Quảng đường đến Đông Hải rất xóc nảy, còn phải đánh nhau với đám thủy phi, đưa Nhuận Nương theo chịu tội làm gì?”
“Chàng thương xót cho Nhuận Nương thì có” Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Lúc ta tới Đông Hải, sao chàng không thương tiếc cho ta như thế? Còn nhéo lỗ tai người ta!”
“Là ta bảo muội tới sao?” Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Muội cũng thật là, ngồi thuyền về thoải mái hơn bao. nhiêu, lại cứ phải cưỡi ngựa cùng ta.”
“Coi như chàng có lương tâm” Đường Tiểu Bắc chớp mắt mấy cái với Kim Phi: “Thành công không?”
“Cái gì thành công?” “Chàng bớt giả ngu đi!” Đường Tiểu Bắc bĩu môi: “Đừng nói là chàng không biết Hạ Nhi tỷ tỷ bảo Nhuận Nương đến Tây
Xuyên làm gì nhé?”
“Chuyện của người lớn, trẻ con bớt hỏi lại!” Kim Phi gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng Đường Tiểu Bắc: “Ăn gì đó đi.”
“Thực sự là không biết cố gắng, đã đưa người tới tận Tây. Xuyên cho chàng rồi mà cũng không thành!”
Đường Tiểu Bắc chọc Kim Phi một cái: “Chỉ biết bắt nạt ta!"
Mấy ngày nay vừa mới gặp lại nhau, đúng là Kim Phi đã nhiều lần mây mưa với Đường Tiểu Bắc, lúc này y hơi chột dạ nên không tiếp lời.
Hai ngày một đêm không ngủ, nên đêm hôm nay Kim Phi đi ngủ sớm.
Thế nhưng lúc y ngủ lại vô cùng bất ổn, luôn mơ thấy ở bên Tây Xuyên người chết đói xuất hiện khắp nơi, mơ đến những đoạn video ngắn trong phim điện ảnh và truyền hình.
Trời đã sáng, đội nhân viên hộ tống bắt đầu xuất phát.
Vẫn giống như ngày đầu tiên, ngoại trừ cách một canh giờ dừng lại nghỉ ngơi một nén nhang, để cho ngựa được nghỉ ngơi chốc lát thì đa phần thời gian còn lại đều là cưỡi ngựa chạy như bay.
Ngay cả việc ăn uống cũng là để Hầu Tử phái người đến. quán trọ bình dân cách hơn mười dặm đặt cơm trước, đội ngữ tới chỉ việc ăn sau đó lại lên ngựa đi tiếp.
Cũng may bọn họ đã quen với việc đi đường dài, có thể chịu đựng được.
Chỉ khổ mỗi Đường Tiểu Bắc. Lúc cô ấy ra ngoài không ngồi xe ngựa thì cũng là đi thuyền, đây là lần đầu tiên từ nhỏ tới giờ cô ấy cưỡi ngựa đi
đường dài.
Ngày đầu tiên còn đỡ, dựa vào cảm giác mới mẻ, cô ấy còn cảm thấy chơi như thế này cũng vui.
Có cảm giác như ngồi trên lưng ngựa phóng khắp thiên hạ.
Ngày thứ hai đã hơi không chịu nổi, chạy suốt một ngày. một đêm, xương cốt sắp vỡ cả ra.
Da đùi dán trên yên ngựa cũng sắp bị mài tới rách.
Nhưng biết Kim Phi sốt ruột nên Đường Tiểu Bắc chỉ chịu đựng chứ không hề oán giận.
“Hay là ta bảo Đại Tráng sắp xếp một đội người đưa muội về lại thuyền nhé?”
Đêm hôm đó, Kim Phi bôi thuốc cho Đường Tiểu Bắc, đau lòng thương xót.