Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 1253: có chuyện à?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người có tính cách càng nhu nhược, một khi tàn nhẫn, còn ác hơn người bình thường.

Ví dụ như Quan Hạ Nhị, trong mắt toàn là điên cuồng, Tiểu Ngọc hoài nghi cô đã chuẩn bị sẵn sàng chôn cùng với thổ phi.

“Truyền tin cho Lương ca chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Truyền rồi, nhưng Lương ca dẫn theo cả đoàn quân, tốc độ rất chậm, hoàn toàn không kịp”

Tiểu Ngọc dò hỏi: “Hay là ta truyền tin cho ca ta, đế ca ca ta nhanh chóng dẫn người về một chuyến?”

Ca ca của Tiểu Ngọc là Lưu Thiết, anh ta giống như. Trương Lương, được xem là nhóm dân làng đi theo Kim Phi sớm nhất.

Mới đầu anh ta phụ trách dẫn dất đội nhân viên hộ tống vận chuyển hàng hóa, sau đó khi đội nhân viên hộ tống bị tiêu cục thay thế, anh ta trở thành người quản lí toàn bộ làng, giúp Kim Phi cân bãng quan hệ giữa tiêu cục, thương hội và các nhà xưởng.

Lúc Kim Phi đi Tây Xuyên, Lưu Thiết phụ trách dẫn dắt lao công vận chuyển quân nhu lương thảo, xem như là người phụ trách hậu cần.

Kiếm Môn Quan là rất quan trọng với Kim Phi, cần giao cho một người đáng tin. Truyện Quân Sự

Trương Lương cân nhắc cẩn thận, quyết định cho Lưu Thiết vào quân Trấn Viễn, sau đó phái anh ta đi.

Vì thế Lưu Thiết đã dẫn theo mấy trăm kị binh, lao tới Kiếm Môn Quan.

Thủ tục của quân Trấn Viên rất đầy đủ rõ ràng, vốn dĩ việc tiếp nhận rất thuận lợi, nhưng thủ vệ lúc đầu của Kiếm Môn Quan đã nhận được chỉ thị của nhóm quyền quý, sau khi tiếp nhận được một nửa, thì làm khó đủ điều, luôn bới lông tìm vết, không chịu thực hiện quy trình tiếp theo.

Lúc này công văn đã đóng dấu, nói ra thì Kiếm Môn Quan đã thuộc về quân Trấn Viễn.

Nhỡ Kiếm Môn Quan có sơ suất gì thì chính là trách nhiệm của quân Trấn Viễn, Kim Phi là người phụ trách quân Trấn Viễn, chắc chản sẽ bị liên lụy.

Trong tình huống này, Lưu Thiết đâu dám dẫn người rời đi? Anh ta chẳng khác nào bị trói chân ở Kiếm Môn Quan.

Dưới trướng của Kim Phi mới có hơn một ngàn ngựa chiến, mà bên Lưu Thiết đã có tới sáu trăm.

Hơn nữa anh ta còn dẫn dắt 300 nhân viên hộ tống và 300 quân Trấn Viễn, cũng đều là tinh nhuệ.

Nếu Lưu Thiết dẫn người về tiếp viện, thì có thế giảm bớt tình thế nguy hiếm của Kim Xuyên rất nhiều.

Nhưng Quan Hạ Nhi nhíu mày suy nghĩ một lát, lại lắc đầu nói: "Bên Kiếm Môn Quan cố ý làm khó ca ca của cô, là muốn giữ chân anh ta ở lại bên kia, nếu ca ca của cô dẫn người về thì lại hợp với ý bọn họt

Mộ Lam đã nói với ta, nếu để mất đi quan ải, theo luật có. thể chém đầu, oa ca của cô không thể di chuyển!”

Kiếm Môn Quan là cửa ngõ vào Xuyên Thục, theo luật lệ Đại Khang, bất kì lúc nào quân coi giữ cũng không được thấp hơn 500.

Cũng do nguyên nhân này, Trương Lương mới phái 600 người đi đến đó.

Nhiều thêm một trăm người, là vì phòng ngừa thủ vệ soi mới

Ngày thường Kim Phí làm việc luôn cố gắng tránh để người khác nắm được nhược điểm, nên Quan Hạ Nhi cũng bị ảnh hưởng.

Cho nên dù tình huống làng Tây Hà có khó khăn hơn, cô cũng chưa nghĩ tới chuyện bảo Lưu Thiết dẫn người về tiếp viện.

Bởi vì làm vậy có khả năng liên lụy tới Kim Phi, để người †a dùng chuyện này làm khó dễ cho Kim Phi

“Hay là thế này đi, để ca ta phái người đưa một ít ngựa chiến về, như vậy được không?” Tiểu Ngọc hỏi.

“Cách này thì có thế!” Quan Hạ Nhi gật đầu

Trong làng có quá ít ngựa chiến, đi đâu cũng phải dùng hai đùi để chạy, quá chậm

Nếu có ngựa chiến, tốc độ chỉ viện cho các nơi cũng nhanh hơn vài lần.

“Ta lập tức đi truyền tin” Tiếu Ngọc đáp một tiếng, chạy đi truyền tin.

Làng Tây Hà bận rộn đến mức rối loạn, ở ngoài ngàn dặm, Kim Phi dẫn đám người Đường Tiểu Bắc, bất chấp gió lạnh tiến vào quận Tùy Châu.

Tùy Châu năm ở Ngạc Bác, hai trăm dặm về phía tây là sông Hán.

Sông Hán cũng là nhánh sông quan trọng nhất của Trường Giang, cho nên thương hội Kim Xuyên cũng có một

điểm dừng ở quận Tùy Châu.

Sau khi đám người Kim Phi vào thành, đã đi thẳng đến. điểm dừng của thương hội

“Tiên sinh! Phu nhân!"

Nữ chưởng quầy của điểm dừng Tùy Châu nhìn thấy Kim Phi, kích động tới mức rơi cả nước mắt: “Cuối cùng cũng chờ. được mọi người đến!”

“Có chuyện à?”

Kim Phi và Đường Tiểu Bắc nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo lảng trong mắt đối phương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio