Thực ra thố phí hiện đang hoạt động ở Kim Xuyên quá nửa đều là người dân sống xung quanh.
Trước những lời thêm đầu vào lửa của Trần sư gia, có rất nhiều thổ ph đều cảm thấy làng Tây Hà đâu đâu cũng là bạc và lương thực, sau khi pháo đài bị phá bẻ, chúng điên cưồng tràn vào làng, chỉ sợ chậm chân thì tiền và lương thực sẽ bị người khác cướp mất.
Còn đối với người dân làng Tây Hà, làng Quan Gia mà nói, để thổ phỉ ùa vào làng là cả nhà chỉ còn đường chết
Cho nên khi mệnh lệnh của Quan Hạ Nhi vẫn chưa truyền đến nơi, những người đàn ông trong đội đánh hổ đã tự phát chạy về phía cửa làng,
hai bên đụng nhau ở sân đập lúa ngoài cổng làng, thế là xông thẳng vào đánh nhau.
Chiến lực của hai bên đều không phải là quân nhân chuyên nghiệp, nhưng là ngay từ phút đầu cuộc chiến đã cực. kỳ gay gắt.
'Sương mù quá lớn, những người đàn ông trong đội đánh hố chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào xây dựng phòng tuyến hoàn chỉnh, khiến có không ít thổ phỉ nhân lúc hôn loạn xông vào trong làng.
Sau đó người phục sẵn chờ bọn chúng chính là nữ công nhân ca sáng
Các cô ấy trốn ở những nơi như đống cỏ khô, sau tường nhà, nhầm tên bắn vào đám thổ phi xông vào làng,
Các nữ công nhân đã tham gia mấy tháng luyện tập, khả năng bản nỏ đều khá tốt, đám thố phi xông vào làng liên tiếp. trúng nỏ.
Lỡ như không bản trúng thì các nữ công nhân cũng có thể nhanh chóng thoát thân nhờ vào khả năng quen thuộc địa hình
Còn đám thổ phỉ đều là lần đầu tiên tới làng Tây Hà, sương mù lại dày đặc, bọn chúng còn chẳng nhìn rõ đường, căn bản không thể đuổi kịp.
Cho dù có thể đuổi theo thì cũng sẽ bị các nữ công nhân. khác âm thầm bản chết.
Cuộc chiến bắt đầu từ tờ mờ sớm kéo đến giữa sáng, đánh đến tận khi sương mù dày đặc tan đi thì mới kết thúc.
Số thổ phỉ quá ít, hơn nữa không thông thuộc địa hình nên bị đội đánh hổ và nữ công nhân ca sáng liên thủ đánh đuối ra làng.
“Trưởng làng, dẫn người bố sung thêm cung nỏ hạng năng, xe bản đá ở cống làng, cẩn thận đám thổ phi lại đến nữa!”
“Tiểu Ngọc, kiểm kê nhân số thương vong, điều phối quân y mau chóng cứu trị người bệnh!"
“Đông Đông, rút hai trăm người từ xưởng qua đây, sang phòng y tế hỗ trợt”
Quan Hạ Nhi bình tĩnh phát ra từng điều mệnh lệnh. Cả làng lại lần nữa trở nên bận rộn.
Quan Hạ Nhi dẫn theo A Cúc chạy đến phòng y tế, thắm hỏi người bệnh.
Phòng y tế đã được xây dựng thêm, được lợp hết bảng mái ngói
Lúc này toàn bộ phòng bệnh đều đã đầy nhân viên bị thương, trời đang rất lạnh, Ngụy Vô Nhai và một nhóm nữ quân y đều bận đến độ mồ hôi đầy đầu.
“Tấu tấu, các huynh đệ tỷ muội bị thương đều đã đưa tới, các huynh đệ chết trận cũng đã khâm liệm, tạm thời tập trung trong lều cạnh sân đập lúa”
Tiểu Ngọc tìm Quan Hạ Nhi, báo cáo lại.
“Có bao nhiêu huynh đệ chết trận?” Quan Hạ Nhi hỏi
“Nữ công nhân đã chết sáu người, các huynh đệ đội đánh. hổ chết trận 123 người
Tiểu Ngọc đáp: “Nhưng chúng ta đã đánh chết hơn 200 tên thổ phỉ, còn bắt hơn 100 tên”
“Thương vong nhiều như vậy ư?“ Quan Hạ Nhi thầm thấy chấn động.
Cô biết chắc chản sẽ có người chết, nhưng không ngờ lại chết nhiều như vậy.
“Tẩu tẩu, đánh giặc chắc chắn sẽ có người chết, đây là chuyện không thể can thiệp được”
Tiểu Ngọc chỉ tay về phía phòng bệnh: “Rắc rối là các. huynh đệ đội đánh hố lần này bị thương rất nhiều, hiện tại số. người có thế đánh tiếp còn chưa đến một nửa...”
Thổ phi tới đánh làng Tây Hà chỉ có một vài tên là do Trần sư gia sắp xếp, còn lại phần lớn đều là người dân.
Người dân bình thường ai lại dám giết người dễ dàng như thế?
Cho dù dám thì cũng không được huấn luyện chuyên nghiệp, rất khó có thể một phát lấy mạng người khác.
Cho nên trong lúc chiến đấu, hai bên cơ bản đều cầm vũ khí linh tỉnh như dao phay, đâm chém lung tung.
Thành viên đội đánh hố và thố phí bị chết đa phần là bởi có quá nhiều vết thương, đổ máu quá nhiều dẫn đến chết.
Ngược lại các nữ công nhân phục kích bản tên đều nhằm thẳng vào vị trí chí mạng, thổ phỉ bị bản trúng đa phần đều chết tươi.
Cách thức chiến đấu này cũng dẫn đến việc thành viên đội đánh hổ bị thương rất nhiều
Hai người đang nói chuyện thì có một người đàn ông chống nạng nhảy lò cò lại gần.
Người đàn ông này là Lão Phản, là một trong hai đại đội trưởng tàn tật ở lại bảo vệ làng
Một đại đội trưởng khác khi ấy đang trực ban ở pháo đài số 2, đã bị lửa lớn thiêu chết.
Lúc này trên quần áo và cây nạng của Lão Phàn đều dính vết máu, rõ ràng trước đó cũng đã tham gia tiền tuyến.