Vì đi đoạn đường nhanh nhất có thể sẽ gặp phải thổ phỉ dọc đường, Hầu Tử sẽ căn cứ vào lượng người của đối phương mà chọn cách.
Bình thường, chỉ cần dùng thân phận tiêu cục Trấn Viễn, biểu diễn cơ bắp của ky binh, đám thổ phỉ sẽ nhường đường.
Nếu phát hiện đối phương quá nhiều người, đánh sẽ khá phiền toái, đội ngũ sẽ chọn tránh hoặc nhường đường.
Chỉ khi gặp phải những tên thổ phỉ không thể tránh được, mà đường vòng lại xa hơn nữa số người của đối phương khá nhiều, Hầu Tử mới về xin chỉ thị.
"Bọn họ không có nhiều người, ta dẫn theo hai đội, có thể giết chết bọn họ.”
Hầu Tử chớp mắt nói: “Chẳng qua ta nhìn thấy một người quen...”
“Ở đây nhìn thấy người quen hả?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi: “Ai vậy?”
“Bắc Thiên Tâm cô nương.”
“Không phải tỷ ấy đi Giang Nam rồi ư, sao lại ở đây?” Đường Tiểu Bắc càng tò mò hơn.
“Ta cũng không biết... nhân đi hỏi cô ấy xem”
Hầu Tử gãi đầu: “Tốt nhất là phu
“Thật ra nơi này cũng thuộc về Giang Nam” Kim Phi cười nói: “Người chặn đường đánh cướp không phải là cô ấy chứ?”
Y từng xem hồ sơ ở Tây Xuyên của Bắc Thiên Tâm, biết cô ấy từng làm thổ phỉ ở Trung Nguyên, sau đó vì đuổi giết Tiết Hàn Lư mới tới Tây Xuyên.
Người như vậy, lần nữa trở thành thổ phỉ cũng không có gì lạ.
“Thiên Tâm tỷ ở đâu, nhanh dẫn ta đi xem.”
Nghĩ đến việc Bắc Thiên Tâm muốn đánh cướp mình, Đường Tiểu Bắc không khỏi nảy sinh lòng trêu đùa, cười híp. mắt nói: “Ta muốn hỏi tỷ ấy xem tỷ ấy muốn cướp bao nhiêu bạc?”
“Thiên Tâm cô nương không phải đang đánh cướp mà là bị người đuổi giết...”
Hầu Tử gãi đầu giải thích.
“Thiên Tâm tỷ giỏi võ như vậy, đám thổ phỉ đuổi giết cô ấy đúng là tự tìm đường chết”
Đường Tiểu Bắc không để ý: “Chắc tỷ ấy trêu chọc thổ phỉ cho vui, lúc đầu tỷ ấy cứu ta cũng làm như vậy.”
“Lần này hình như không giống vậy, Thiên Tâm cô nương bị thương, còn mang theo một đứa bé.” Hầu Tử nói thêm.
“Ngươi nói hết một lúc thì chết à?”
Đường Tiểu Bắc tức giận đạp Hầu Tử một cái: “Ngươi còn đứng đây làm gì, nhanh đi cứu người!”
“Được rồi, tiểu tử này dám ở đây đấu trí, nhất định đã cứu người rồi!”
Kim Phi cười kéo Đường Tiểu Bắc lại.
“Haha, chỉ có tiên sinh hiểu ta.” Hầu Tử bị Đường Tiểu Bắc chọc cười to.
“Con khỉ đáng chết, ngươi đợi đó cho ta, lát nữa về ta sẽ xử lý ngươi!”
Đường Tiểu Bắc chỉ Hầu Tử, xoay người chạy về phía lối đi. “Hầu Tử, ngươi xong đời rồi!”
Kim Phi quay đầu nhìn Hầu Tử, vẻ mặt đồng cảm: “Tiền công tháng sau của ngươi có lẽ mất rồi”
⁄A.." Hầu Tử vừa mới cười đùa, nhất thời không cười được nữa.
Đường Tiểu Bắc không chỉ quản thương hội Kim Xuyên mà còn quản cả tài chính làng Tây Hà.
Tiền công của bất kỳ xưởng nào, đều phải để cô ấy ký tên đóng dấu mới được.
Muốn xử lý Hầu Tử thì quá đơn giản.
“Tiên sinh, ngài giúp ta với, trong nhà ta còn có mẹ già tám mươi...”
“Cút, sao ta lại không biết ngươi có mẹ già tám mươi tuổi nhỉ?”
Kim Phi đạp một cước vào mông Hầu Tử: “Có phải ngươi còn phải nuôi một đứa nhỏ ba tuổi nữa không?”
“À... buột miệng.” Hầu Tử hiếm khi đỏ mặt: “Nhưng ta còn phải dựa vào tiền lương để cưới vợ mà, tiên sinh ngài không thể thấy chết không cứu!"