Chỉ mong là vậy!”
Mặc dù Kim Phi biết Cửu công chúa tự tin như vậy là có nguyên nhân, nhưng vẫn không muốn chờ đợi thêm nữa: “Điện hạ, chậm trễ dễ sinh biến cố, hay là chúng ta sớm lên đường đị”
Nhưng không ngờ Cửu công chúa không những không di chuyển, ngược lại còn ngồi xuống: “Bánh bao này nhìn không tệ, bổn cung chờ đợi nãy giờ cũng hơi đói rồi, Thấm Nhị, lấy cho ta một cái.”
Nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, Quan Hạ Nhi vừa mới khôi phục lại sắc mặt bình thường lại nhanh chóng đỏ bừng.
Kim Phi cũng không nói gì.
Là một người làm khoa học kỹ thuật, Kim Phi nói chuyện hay làm việc đều thích thẳng thắn, không thích lòng vòng đi đoán ý trong lời nói của người khác.
Nhưng lời này của Cửu công chúa không giấu giếm gì, ngay cả Quan Hạ Nhi cũng hiểu được thì y đương nhiên cũng nghe hiểu.
Cô ấy đang oán trách thời gian chờ quá lâu...
Cửu công chúa không phải là người không biết phân biệt trái phải, nếu đã nói như vậy thì nhất định đã nắm chắc phần thẳng.
Nghĩ vậy, Kim Phi cũng không vội vàng nữa.
Y kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Quan Hạ Nhi, vừa múc cháo cho Quan Hạ Nhị, vừa nói:
“Điện hạ, ta và Hạ Nhi đã là vợ chồng, lại xa cách nhiều ngày, thân mật một hồi cũng là điều đương nhiên!”
Chúng ta đã hẹn giờ lên đường là giờ Thìn, ta cũng không tới trễ, phải chờ thời gian dài là do điện hạ tới sớm, không thể trách người khác.”
Nói xong y còn giống như khoe khoang, hôn một cái lên mặt Quan Hạ Nhi.
“Đương gia, chàng muốn chết hả?”
Ở trước mặt nhiều người như vậy đột nhiên bị hôn một cái, Quan Hạ Nhi vừa thẹn vừa giận, cấu Kim Phi một cái, đứng dậy muốn chạy đi.
Nhưng cô lại ngồi ở tận bên trong, bị Kim Phi chặn lại, muốn chạy cũng không chạy được, không thể làm gì khác ngoài việc nằm nhoài lên bàn như đà điểu.
Con ngươi Đường Tiểu Bắc di chuyển liên tục, nhìn Kim Phi một tí, lại nhìn Cửu công chúa một tí.
Mặc dù không phát hiện ra điểm dị thường nào, nhưng theo trực giác cô ấy cảm thấy Kim Phi với Cửu công chúa nhất định có chuyện gì đó.
Nhưng Đường Tiểu Bắc lại không đoán ra được, chuyện giữa hai người lớn đến mức nào.
Nói trắng ra là không biết hai người tiến triển đến bước nào rồi.
Quan Hạ Nhi đơn thuần chất phác, không ý thức được hàm ý trong lời nói vừa rồi của Kim Phi nhưng Đường Tiểu Bắc lại nghe hiểu rõ.
Giọng điệu vừa rồi của Kim Phi chính là thể hiện thị uy, ủng hộ Quan Hạ Nhi, cảnh cáo Cửu công chúa răng Quan Hạ Nhi mới là thê tử kết tóc của y.
Cửu công chúa cho dù có là công chúa cũng đừng nghĩ đến việc khiêu chiến địa vị của Quan Hạ Nhi, muốn vào nhà này thì phải tuân theo quy củ của nhà này.
Việc này làm cho Đường Tiểu Bắc vô cùng cảm động.
Kim Phi làm như vậy không chỉ bảo vệ Quan Hạ Nhi, mà còn tương đương với việc bảo vệ cô ấy.
Sau khi xác nhận điểm này, trong mắt Đường Tiểu Bắc không nhịn được mà dấy lên ngọn lửa tò mò.
Ai da, đây chính là Cửu công chúa mạnh mẽ đấy, bị Kim Phi giáo huấn như giáo huấn tiểu thiếp một hồi, nhất định phải điên tiết rồi chứ?
Đường Tiểu Bắc ước rằng có người mang cho cô ấy một bình trà ngon và một đĩa điểm tâm, để vừa ăn điểm tâm vừa xem kịch.
Nhưng điều khiến cô ấy bất ngờ là Cửu công chúa vậy mà không nổi giận, còn hiếm khi lộ ra tư thái của cô gái nhỏ, ngây thơ liếc Kim Phi, nũng nịu vứt cây đũa đi: “Là bổn cung đến sớm được chưal”
Kim Phi phớt lờ ánh mắt muốn giết người của Thấm Nhi, khẽ gật đầu: “Biết lỗi là được rồi, ăn cơm đi!”
Rắc! Thấm Nhi siết chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng kêu.