Cửu công chúa gật đầu, quay đầu nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: “Bắt được bọn Từ mập chưa?”
Khánh Hâm Nghiêu đang chuẩn bị trả lời, đã nhìn thấy một đội lính áp giải nhóm quyền quý đi tới.
Nhóm lính này là tâm phúc do Khánh Hâm Nghiêu bồi dưỡng, không khách khí với nhóm quyền quý tí nào, nếu trên đường mà đi chậm một chút, lính sẽ xô đẩy bọn họ.
Mỗi kẻ trong nhóm quyền quý đều sống trong nhung lụa, đã chịu loại ấm ức này bao giờ đâu?
Nhìn thấy Cửu công chúa, Từ mập làm khó đầu tiên: “Điện hạ, bọn ta không biết người tới Tây Xuyên, nên mới không tới cửa thành nghênh đón, là bọn ta không đúng, nhưng người làm vậy cũng quá đáng rồi, thế mà dám giam giữ bọn ta không có lí doà?”
“Không có lí do ư?”
Cửu công chúa cười khẩy nói: “Chuyện tới nước này, các người còn nghĩ mình vô tội sao? Các ngươi chắc cũng biết tính bổn cung, nếu không có băng chứng, các ngươi cảm thấy bổn cung sẽ ra tay à?”
“Bằng chứng gì? Ta không biết điện hạ đang nói gì!”
Nhóm quyền quý cũng không dễ bị dọa, tất nhiên Từ mập. không thừa nhận.
“Không sao, vậy chờ thêm lát nữa đi, bổn cung xem các ngươi có thể mạnh miệng tới lúc nào?”
Cửu công chúa lười phản ứng với bọn họ, quay đầu đi vào. Khánh phủ.
“Áp giải vào!”
Khánh Hâm Nghiêu hô với lính.
“Khánh Hâm Nghiêu, ngươi nghĩ cho rõ rồi hằng làm!”
'Từ mập không dám tranh cãi với Cửu công chúa, nhưng không sợ Khánh Hâm Nghiêu, cười đểu nói: “Bây giờ thả ông đây ra, rót thêm cho ông một tách trà rồi nhận sai nữa, thì xem như bỏ qua chuyện này! Nếu không, chờ sau này gặp công công, ngươi cứ chờ chết đi!”
“Công công?”
Khánh Hâm Nghiêu cười mỉa, cũng không thèm phản ứng với Từ mập, đi theo Cửu công chúa vào phủ.
“Khánh Hâm Nghiêu, ngươi chờ đó cho ông, đừng tưởng Vũ Dương điện hạ tới, là ngươi có thể coi trời bằng vung, chờ
công công tới đây, xem ông đây dạy dỗ ngươi thế nào...
Từ mập ở phía sau vừa giậm chân vừa quát mảng.
Nhưng còn chưa măng xong, gã đã không mắng được nữa.
Công công trong miệng gã, lúc này cũng bị lính và quân Uy Thẳng xô đẩy đi tới.
Hơn nữa dáng vẻ còn thê thảm hơn bọn họ nhiều.
Dù trên đường bọn họ cũng bị xô đẩy mấy cái, nhưng quần áo vẫn ngăn nắp như cũ, trông vẫn ra hình người.
Còn tên thái giám không chỉ đầy bùn hôi, hai quai hàm cũng sưng cao lên, mui còn đổ máu, nhỏ giọt xuống dưới đất.
“Công công, sao ngài lại thành như vậy?” Từ mập kinh ngạc.
Sắc mặt của các quyền quý khác cũng trở nên nghiêm trọng.
Nhóm quyền quý bị Khánh Hâm Nghiêu phái người tìm được, tuy bất ngờ, nhưng không hoảng loạn.
Bọn họ tin Khánh Hâm Nghiêu không dám động vào mình.
Cho dù sau đó nhìn thấy Cửu công chúa, bọn họ vẫn tin chắc vào điều này như cũ.
Bởi vì bọn họ đều là người đại diện cho từng gia tộc, cho dù Cửu công chúa có là con gái hoàng thất, cũng không dám xé rách mặt với nhiều gia tộc như vậy cùng một lúc.
Nhưng bây giờ, bọn họ không dám tự tin như thế nữa.
Thái giám được chính hoàng đế chỉ định, còn cầm cả kim bài do hoàng đế ban tặng.
Đã như thế, mà vẫn bị đánh thành đầu heo.
Người dám ra tay cũng chỉ có Cửu công chúa, không thể là những người khác!
Ngay cả thái giám mà Cửu công chúa cũng dám đánh, còn để ý tới bọn họ chắc?
“Chẳng lẽ Cửu công chúa đã lấy được thánh chỉ?” Người của nhà họ Tạ nhíu mày hỏi.
“Cho dù có lấy được thánh chỉ, cũng không thể đánh quan lớn được!”
Sắc mặt lão già râu dê trở nên cực kì khó coi: “Chắc là Cửu công chúa bị ép cho nóng nảy, chuẩn bị được ăn cả ngã về không!”
“Được ăn cả ngã về không? Có ý gì?”
'Từ mập trừng mắt hỏi: “Cô ta là công chúa, cũng không thể tạo phản cùng Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi chứ?”