“Quả là một sơn trang khí thế, xa hoal” Kim Phi nhìn xung quanh, lòng thầm cảm thán.
Nhìn sơn trang khí thế xa hoa, trong đầu Kim Phi bỗng hiện lên hình ảnh đứa trẻ bị chết cóng ven đường.
Lúc đi qua khoảng sân nhỏ, có binh lính đạp tung cánh cửa phòng trong sân.
Trong phòng đang tổ chức yến tiệc, chiếc bàn siêu lớn, bày các loại sơn hào hải vị.
Bốn người trung niên ngồi trước bàn, mỗi người đều có một đám cô gái trẻ vây quanh.
€ó cô thì gắp thức ăn đưa tới miệng, có cô lại bưng rượu thi thoảng đưa tới, có cô ôm vai sờ chân...
Đêm đông tháng chạp, trong phòng lại nóng bừng bừng.
Vì trong phòng có rất nhiều bếp lò, cửa phòng vừa mở, Kim Phi lập tức cảm thấy hơi nóng ập tới.
Cũng có thể vì nóng quá, người trong phòng gần như đều. không còn mảnh vải, khung cảnh trông vô cùng thối nát.
Dưới mặt đất, khắp nơi đều là hoa quả bị cắn một nửa.
Còn có mấy chén rượu, từng giọt rượu cũng đang chảy ra ngoài.
Nhìn thấy bỗng nhiên có người xông vào, cho dù là người trung niên hay các cô gái đều hoang mang không biết làm sao, vội tìm đồ che thân.
“Kẻ nào láo xược như vậy, không biết ông đây đang ở bên trong sao?”
Một kẻ trong đám trung niên thẹn quá hóa giận, hét lên với binh lính đạp cửa vào: “Ngươi ở đội nào? Tướng quân của ngươi là ai?”
Khánh Hâm Nghiêu vốn muốn đi nhưng nghe thấy bên trong có người uy hiếp binh lính bèn cưỡi ngựa vào sân.
Nhìn vào trong, sắc mặt của Khánh Hâm Nghiêu bỗng trở nên vô cùng khó coi.
“Tân đại nhân, Trạch đại nhân, không ngờ các ngươi cao hứng quá nhỉ!”
Anh ta đều quen với bốn người trung niên ở bên trong.
Hai người là quan của châu phủ nha môn, chức vị không thấp.
Bình thường hai người nhìn có vẻ đạo mạo trang nghiêm, ai mà sau lưng lại phóng đãng như vậy.
Hai người còn lại là phú thương nổi tiếng ở Tây Xuyên, mội trong số đó còn buôn bán lương thực.
“Tân đại nhân” và “Trạch đại nhân” nhìn thấy Khánh Hâm Nghiêu cũng bị dọa một phen.
Sau đó không quan tâm bản thân còn chưa mặc quần áo, vội vàng quỳ xuống.
Nhưng không biết ăn uống quá nhiều hay tư thế không đúng, bụng hai người chạm đất trước, như con lật đật, ngay cả dập đầu cũng không làm được.
Trong đầu Kim Phi không khỏi hiện lên những nhân vật ham ăn sau đó bị biến thành heo trong “Sen và Chihiro ở trong bộ phim thế giới thần bí.”
Trong lòng cũng dâng lên cảm giác buồn nôn.
“Mạnh Thiên Hải đâu, bắt mấy kẻ mất mặt này ra ngoài, đưa về tra hỏi kĩ càng, nếu liên quan đến chuyện lần này, chặt đầu không thai”
Khánh Hâm Nghiêu cũng bị chọc cho tức giận không thôi.
“Vâng!” Mạnh Thiên Hải chạy từ đằng sau tới, chỉ huy binh lính trói hai người lại.
“Mạnh tướng quân, xin cho ta mặc quần áo đã” Tân đại nhân cầu xin.
“Bây giờ biết xấu hổ rồi à?” Khánh Hâm Nghiêu tức giận hét: “Cứ để vậy bắt đi, chết lạnh thì ném xuống ven đường.”
“Khánh đại nhân, cứu mạng!”
Bốn người điều chỉnh tư thế, dập đầu xin tha trước mặt Khánh Hâm Nghiêu.
Bây giờ là mùa đông tháng chạp, sơn trang Lục Thủy và Tây Xuyên không gần, nếu như cứ trần truồng như vậy quay về, không chết cóng thì cũng bệnh nặng một phen.
Bọn họ đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Tây Xuyên, cho dù không chết cóng, trải qua chuyện này, sau này còn có mặt mũi nào đứng ở Tây Xuyên?
Không, sau này còn có mặt mũi nào sống trên đời?
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu hoàn toàn không nghe họ cầu xin, lập tức quay ngựa đi.