Ngụy Đại Đồng vội xua tay: “Chỉ cần có thể tìm con đường sống cho người dân, cho dù hạ quan có mệt chết cũng được”.
“Vậy Ngụy đại nhân nghĩ kết quả khảo sát thế nào, cách mà tiên sinh nói có ổn không?”
“Ổn thì ổn, chỉ là...” “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là công trình này quả thật quá lớn, còn lớn hơn ta nghĩ rất nhiều”.
Ngụy Đại Đồng lấy bản đồ lại, chỉ vào hướng núi Ngọc Lũy nói: “Kim tiên sinh không chỉ muốn khoan xuyên núi Ngọc Lũy, xây dựng một cửa... cửa cống, tiên sinh, gọi như vậy đúng chứ?”
“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu: “Ta định gọi tổng thể công trình này là đập Đô Giang, ngoài cửa cống, còn có đập Phi Sa, cống phân luồng nước”.
Nói rồi y lấy bút ra viết mấy chữ đập Phi Sa, cống phân luồng nước lên bản đồ.
“Điện hạ, Kim tiên sinh không chỉ muốn xây dựng đập Đô Giang mà còn xây mương nhân tạo ở phía đông núi Ngọc Lũy để dẫn dòng nước sông chảy qua cửa cống đến phía đông núi Ngọc Lũy đến sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bách Điều và sông Thanh Bạch”.
Ngụy Đại Đồng chỉ vào bản đồ, tìm vị trí của mấy dòng sông, chỉ cho Cửu công chúa nhìn.
"Sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bách Điều đều dễ, cách núi Ngọc Lũy không xa, nhưng sông Thanh Bạch lại rất xa, e là phải xây dựng con mương mấy chục dặm mới được, cần rất nhiều nhân lực”.
Ngụy Đại Đồng nhíu mày nói.
“Nguy đại nhân, ngài nói sai rồi, ta không chỉ muốn xây dựng xung quanh đập Đô Giang mà còn các nơi khác nữa”.
Kim Phi lấy một tấm bản đồ mới trên giá sách: “Những nơi được đánh dấu bằng màu đỏ này đều cần xây dựng”.
“Đây... đây..” Ngụy Đại Đồng ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Một lúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào bản đồ một lúc, khó tin nói: “Tiên sinh, nếu ngài xây nhiều kênh như vậy cùng một lúc, e là sẽ phải điều động gần hết Thục Xuyên mới được”.
Những con kênh Kim Phi đánh dấu gần như bao phủ hơn nửa vùng Tây Xuyên, cộng lại còn lớn hơn công trình khu vực đập Đô Giang.
“Nguy đại nhân, với tình hình năm nay, không để người dân làm thì mùa đông họ ăn cái gì?”
Cửu công chúa nói: “Vẫn là câu nói đó, ngài chỉ cần xem thử kế hoạch của tiên sinh có ổn không, còn tiền bạc và lương. thực, bổn cung và tiên sinh sẽ nghĩ cách”.
Lần này diện tích bị tai họa quá lớn, gần như cả Xuyên Thục đều năm trong phạm vi ảnh hưởng.
Khu vực núi phía Bắc thì còn khá ổn, địa hình khá cao, nước mưa thoát về phía Đông Nam rất nhanh.
Hơn nữa trong núi có con mồi và các loại nấm, nếu quả thật không được thì có thể gặm cành cây cũng đỡ hơn một chút.
Nghiêm trọng nhất vẫn là vùng phía Nam trong Xuyên Thục, người dân gần như đều sống chủ yếu dựa vào trồng trọt
lương thực, không có lương thực thì chỉ có thể bị đói.
Mùa đông mới đi qua được một nửa, nếu không có tiếp tế, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người chết vì đói.
Không chỉ cần xây mương, Kim Phi còn muốn xây đường ở khu vực núi phía Bắc.
Tóm lại, có thể điều động được bao nhiêu người thì điều động bấy nhiêu.
“Hạ quan xem thử”.
Nghe thế Ngụy Đại Đồng cầm bản đồ mới lên.
Các điểm được đánh dấu trên bản đồ mới đều là các kênh đào được xây dựng trên các khu vực bằng phẳng, chức năng chính là xuyên qua liên kết các mạch nước ở nhiều nơi, chỉ là khối lượng xây dựng tương đối lớn, không có khó khăn hay rào. cản gì khi xây dựng.
Chẳng mấy chốc Ngụy Đại Đồng đã xem xong, khẽ gật đầu nói: “Được”.
“Vậy thì triển khai”. Cửu công chúa đập bàn đưa ra quyết định.
Việc xây dựng các công trình thủy lợi có rất nhiều lợi ích, nó có thể xả lũ, ngăn lũ khi gặp lũ lụt, bình thường cũng có thể trữ nước, gặp hạn hán, có thể dùng nước sông tích lũy để tưới ruộng.
Thật ra trước đó cô ấy và Kim Phi đã thảo luận về kế hoạch này, tìm Ngụy Đại Đồng đến chẳng qua là muốn chắc chẳn lại thôi.
Trong lúc Kim Phi và Ngụy Đại Đồng khảo sát thủy vực đập Đô Giang, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng không nhàn rỗi.
Lúc này toàn bộ lương thực của đám quyền quý đều đã vào tay Cửu công chúa, mấy ngày nay lương thực đã được vận chuyển đi các nơi xung quanh Tây Xuyên.
Nhân viên hộ tống đi theo, thương hội và nhân viên tiền trang cũng đều đã chuẩn bị xong, nhận được lệnh của Cửu công chúa là lập tức hành động.
Khu vực xung quanh Tây Xuyên từng bị nạn đói tàn phá trước đó bỗng trở nên tràn đầy sức sống chỉ sau vài ngày.
Có thể nhìn thấy các công trình ở khắp nơi.
Có người xây lò gạch cho Kim Phi, có người xây cầu đường, cũng có người xây kênh mương.
Người dân Xuyên Thục là những người chăm chỉ nhất, họ không sợ bẩn hay mệt nhọc, chỉ sợ không đủ ăn.
Không cần các nhân viên hộ tống giám sát, người dân đều vô cùng tự giác, sợ các nhân viên hộ tống chê họ lén lười biếng, đuổi họ đi.
Họ cũng rất biết ơn Kim Phi - người sẵn sàng cho họ vay nợ lương thực, chỉ tính lãi suất rất thấp.