"Đương nhiên có rồi."
Kim Phi nói: "Thế giới rất rộng lớn, Đại Khang chỉ chiếm một góc nhỏ trong đó mà thôi."
"Đại Khang chỉ chiếm một góc thôi hả?” Cửu công chúa hơi cau mày.
Khánh Lâm Nghiêu cũng vội vàng ra hiệu cho hộ vệ đóng cửa lại.
Mặc dù Đại Khang không có câu nói khắp trời đất đều thuộc về vua, nhưng vẫn có tư tưởng thiên triều thượng quốc.
Trong suy nghĩ của những người thống trị kế tiếp của Đại Khang, họ đều là người có thẩm quyền nhất thiên hạ.
Dĩ nhiên, lúc này các nhà cầm quyền châu Âu có thể cũng đã nghĩ như vậy.
Dẫu sao, bọn họ biết thế giới có hạn, có lẽ chỉ có đất nước. của chính bọn họ và những khu vực xung quanh.
Kim Phi nói Đại Khang chỉ chiếm một góc thế giới, nếu bị ai đó giải thích một cách ác ý, có lẽ sẽ mắng y có ý đồ xấu.
Thân là một thành viên của hoàng thất, Cửu công chúa cũng không thích giọng điệu khinh thường hoàng thất này của Kim Phi.
Nhưng sau đó cô ấy kìm nén sự bất mãn này lại, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh không thể nói như vậy được, ngoài Đại Khang và Châu Âu ngài vừa mới nói ra, trên thế giới này còn có những quốc gia nào khác nữa?”
"Đại Lưu, ngươi quay về thương hội, mang cái hộp đen trên giá sách của ta tới đây!"
Kim Phi hét lớn ra bên ngoài. "Vâng!"
Đại Lưu đang canh trong sân nhanh chóng trả lời, xoay người chạy đi.
"Mọi người hãy chờ một chút, đợi Đại Lưu mang đồ tới đây, thì nói chuyện sẽ đơn giản hơn."
Thương hội Kim Phi cách Khánh phủ không xa, Đại Lưu lại cưỡi ngựa, rất nhanh sau đó đã mang theo một cái hộp đen quay lại. ngôn tình ngược
Cùng vào nhà với Đại Lưu còn có Ngụy Đại Đồng và Thấm Nhi nữa.
"Hạ quan bái kiến điện hạ, bái kiến Khánh phu nhân, bái kiến Kim tiên sinh, bái kiến Khánh tiểu thư."
Ngụy Đại Đồng hành lễ với người trong phòng, kể cả Khánh Mộ Lam.
"Nguy đại nhân, tại sao ngươi lại về vào lúc này?" Cửu công chúa hỏi.
"Hạ quan muốn đến tìm Kim tiên sinh mượn ống nhòm để dùng chút."
Ngụy Đại Đồng quay người hành lễ với Kim Phi: "Hy vọng tiên sinh sẽ đồng ý."
Xung quanh núi Ngọc Lũy có một số con kênh đang được xây dựng cùng lúc, ông ta thực sự không thể chạy qua lại được, cho nên muốn xây dựng một trạm canh gác ở trên núi Ngọc Lũy, dùng ống nhòm để điều khiển chỉ huy từ xa.
"Không thành vấn đề."
Kim Phi lấy ống nhòm từ trong túi ngực ra và đưa cho Ngụy Đại Đồng.
"Cám ơn tiên sinh, tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ sử dụng cẩn thận, không làm hỏng hay làm bẩn nó đâu."
Ngụy Đại Đồng cẩn thận dùng hai tay nhận lấy, như thể thứ Kim Phi đưa cho ông ta chính là bảo bối vô song vậy.
Trên thực tế, ống nhòm cũng được coi là một báu vật ở Đại Khang.
Chưa kể đến những thứ khác, gương lồi lõm được làm bằng kính đánh bóng khá có giá trị trên thị trường Đại Khang hiện tại.
Khánh Mộ Lam nhìn Ngụy Đại Đồng, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.
Cô ấy đã nịnh nọt Kim Phi mấy lần, Kim Phi cũng chưa bao giờ đưa ống nhòm cho cô ấy mượn sử dụng trong thời gian dài, nhiều nhất cũng chỉ tạm thời cho cô ấy mượn chơi chút thôi.
Kim Phi cũng không còn cách nào khác, thủy tinh đối với y không phải là một vật hiếm, nhưng việc mài thấu kính tốn quá nhiều thời gian.
Mặc dù y đã chế tạo ra một chiếc máy tiện, nhưng độ chính xác cần thiết để mài một thấu kính quá cao, và chiếc máy tiện của y thực sự không đáp ứng được.
Gần đây y vẫn luôn chạy đi chạy lại, thực sự không có thời gian cải tiến máy tiện, nên chỉ có thể áp dụng phương pháp. mài thủ công ban đầu.
Cho nên, số lượng ống nhòm làm ra rất ít, mỗi một chiếc đều có công dụng rất lớn, căn bản không thừa để đưa cho. Khánh Mộ Lam chơi đùa.
"Điện hạ, tất cả tù nhân trong đại lao đều đã xử tử hết rồi, nô tỳ đã xác nhận qua, không thiếu một ai."
Thấm Nhi thấy Ngụy Đại Đồng và Kim Phi đã nói xong, tiến lên báo cáo nói.
Ngụy Đại Đồng nghe vậy, suýt chút nữa đánh rơi chiếc ống nhòm trong tay.