Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 1380: điều quan trọng thứ hai là văn hóa và ngôn ngữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đầu tiên, là môi trường địa lý."

"Đại Triệu và Nước K có rất nhiều nơi rừng sâu ít người, lá rụng có thể nhiều đến che kín bắp đùi, gặp phải nơi như vậy, các ngươi nhất định phải tránh xa, bởi vì những nơi kiểu này rất dễ sinh ra một loại sương mù có độc!"

"Ngoài ra, phương nam còn có rất nhiều côn trùng độc, ban đêm dựng trại bên ngoài, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất nên tìm dân bản xứ xin một ít thuốc bột đuổi côn trùng rồi rắc xung quanh."

"Điều quan trọng thứ hai là văn hóa và ngôn ngữ"

*Ở Đại Triệu và Nước K thì không sao, đội đi Thiên Trúc nhất định phải chú ý, bên đó có rất nhiều tôn giáo, nếu thấy. hành vi và trang phục của người khác khác với chúng ta, nhất định không được tùy tiện nhận xét hay chỉ trỏ gì cả!"

"Đến Đại Triệu rồi thì tốt nhất nên tìm vài người thông thạo địa hình và ngôn ngữ của Nước K và Thiên Trúc làm người dẫn đường."

Kim Phi đứng trên bục cao, cầm danh sách mình đã lập kĩ càng, nhắc nhở từng điều cần chú ý khi đi đến Đại Triệu.

Tất cả nhân viên hộ tống ở dưới đều nghiêm túc lăng nghe.

Nói xong những điều cần chú ý, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Mãn Thương đang đứng đợi ở một bên: "Phát quân đao ra đị"

Mãn Thương từ khi đến Tây Xuyên, vẫn luôn ở bờ sông Kim Mã xây dựng xưởng luyện gang mới.

Xưởng này còn tân tiến hơn xưởng ở làng Tây Hà, để giữ bí mật nên được xây ở nơi vô cùng hẻo lánh, ba mặt được bao. bọc bởi núi lớn và dốc, chỉ có thể đi vào băng đường thủy.

Công nhân cũng do Chu Du Đạt đích thân chọn ra.

Thời gian trước bọn quyền quý gây chuyện dữ dẫn như vậy, công trình ở sông Kim Mã cũng không hề tạm ngưng.

Hôm nay Mãn Thương nhận được lời nhắn của Kim Phi, mới đi từ trong núi ra.

"Mang quân đao tới!" Mãn Thương vẫy tay, mười mấy gã to lớn bước ra.

Hai người khiêng một cái giỏ tre, trong giỏ tre có một đống quân đao.

Những gã to lớn khiêng giỏ tre đi, bắt đầu phân phát.

Không chỉ nhân viên hộ tống, mà cả những người do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới, cũng mỗi người một cái.

"Tiên sinh lại làm đao mới rồi?"

Khánh Mộ Lam không nhịn được tò mò, chạy tới cầm một thanh lên.

Đồ Kim Phi làm, chắc chắn là đồ tốt.

Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cũng quay đầu nhìn sang.

Quân đao mới cũng giống hắc đao, toàn thân màu đen, nhưng không dài như hắc đao, cộng thêm cán đao cũng không quá ba mươi centimét.

Khi rút quân đao ra, mới phát hiện một mặt là lưỡi đao, mặt còn lại là răng cưa.

Trên cán đao còn khảm một mảnh châu Thủy Ngọc, bên dưới mảnh châu có một cây kim nhỏ quay tới quay lui.

"Tiên sinh lần này thật sự tốn rất nhiều tiền, mặt kính làm từ Thủy Ngọc được khảm lên hết rồi!"

Khánh Mộ Lam chỉ vào mảnh châu rồi cảm thán: "Mảnh châu Thủy Ngọc này nếu tháo ra hẳn sẽ có giá trị rất lớn!"

"Tiên sinh là một người chú trọng công dụng thực tiễn, ngài ấy làm ra mảnh kính này, chắc chắn không phải để trang trí"

Cửu công chúa lắc đầu nói. "Không phải để trang trí, thì để làm cái gì?" "Rất nhanh sẽ biết thôi."

Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi trên bục với ánh mắt mong đợi.

Quả nhiên, chờ mấy gã to lớn phân phát quân đao xong, Kim Phi vén tà áo của mình lên.

Ở trên đùi y cũng cột một thanh quân đao như vậy.

"Thanh quân đao này là ta đặc biệt thiết kế để sinh tồn bên ngoài, có thể cột trên đùi, trên cánh tay, ngang hông, như vậy sẽ không dễ đánh mất, lúc rút đao cũng thuận tiện hơn."

Khánh Mộ Lam nghe vậy, cầm vỏ đao của quân đao lên nhìn thử, quả nhiên phát hiện bốn cái lỗ để xỏ dây.

Giải thích về vỏ đao xong, Kim Phi rút đao từ trên đùi xuống, đầu tiên chỉ vào răng cưa ở sống đao nói: "Cái răng cưa này không cần giải thích nhiều, không có tác dụng gì khác, chính là dùng làm cưa."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio