“Tiên sinh, diễn hài là gì vậy?”
Cửu công chúa tò mò hỏi.
Đến giờ cô ấy đã quen với việc thường xuyên nghe thấy Kim Phi nhắc đến những từ ngữ xa lạ.
“Vừa rồi hai người kẻ xướng người họa kể chuyện cười như vậy chính là diễn hài.” Kim Phi đáp.
“Tiên sinh, ta và điện hạ đâu có kể chuyện cười!”
Ngụy Đại Đồng tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ta bội phục tiên sinh thật mà...”
“Mau bàn chuyện chính, không là ta đi thật đấy!”
Kim Phi liếc mắt nhìn Ngụy Đại Đồng một cái: “Ông đây chạy hồng hộc lên đỉnh núi, chịu gió lạnh để nghe ngài nói vớ vẩn chắc?”
Ai cũng thích nghe lời hay, Kim Phi cũng chẳng thích bị người ta chỉ vào mặt măng chửi, hiển nhiên cũng không hề ngoại lệ.
Quan trọng là Ngụy Đại Đồng và Cửu công chúa cứ làm quá lên.
Ngụy Đại Đồng rõ ràng là đang nịnh hót, Cửu công chúa thì lôi y ra làm trò hề.
“Được rồi Ngụy đại nhân, nói chuyện chính đi, bằng không tiên sinh bỏ đi thật đấy.”
Cửu công chúa chấm dứt đề tài này, hỏi: “Tiên sinh nói vị trí cửa cống ở đâu?”
Bàn đến việc chính, Ngụy Đại Đồng cũng không cợt nhả nữa, duỗi tay chỉ về một chỗ trên núi Ngọc Lũy, nói: “Mời điện hạ xem, ở phía bên kial”
“Không phải tiên sinh muốn phá núi dẫn nước sao, tại sao bên kia không có người khởi công?” Cửu công chúa hỏi.
“Con kênh phía đông vẫn chưa được sửa xong, nếu lúc này đi phá núi thì dẫn nước về không có nơi để chứa, tiên sinh nói chờ đào gần xong kênh nước thì bắt đầu phá núi.” Ngụy Đại Đồng giải thích.
“Phá núi cần rất nhiều thời gian đúng không, không thể đồng thời khởi công sao?” Cửu công chúa hỏi: “Kênh nước đào xong rồi mới bắt đầu phá núi, liệu có kịp trước mùa hè sang năm không?”
Mùa hè nhiệt độ không khí cao, thường xuyên có mưa to và mưa rất to, mùa lũ hàng năm cơ bản đều tập trung vào mùa hè.
Cửu công chúa lo lắng không kịp mùa mưa của hè sang năm, Xuyên Thục sẽ lại gặp nạn.
“Vốn dĩ ta cũng tính toán giống điện hạ, nhưng tiên sinh nói y có cách phá núi, bảo hạ quan cứ tập trung sức người đi sửa kênh nước” Ngụy Đại Đồng nói.
“Tiên sinh định dùng cách gì để phá núi?” Cửu công chúa quay đầu nhìn về phía Kim Phi.
“Dùng thuốc nổi! Ta đã sắp xếp xưởng chế thuốc nổ tăng ca sản xuất, cũng bảo Mãn Thương làm ra mũi khoan đá, đến khi làm xong thì có thể khoan lỗ trên tảng đá, sau đó nhét thuốc nổ vào trong, như vậy là có thể cho nổ vỡ tảng đá.”
Kim Phi không giấu giếm gì, trả lời nói: “Cứ như vậy, người dân sẽ không phải cầm búa sắt đập từng tí một nửa, chỉ cần dọn sạch đá vụn đi là được, có phải tốc độ sẽ nhanh hơn hẳn không?”
“Cách này đúng là rất hay!” Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Tử tù được đưa ra từ nhà tù Tây Xuyên sau khi được Kim Phi dẫn về Kim Xuyên thì được sắp xếp ở một nơi bí ẩn, tập trung chế thuốc nổ.
Kim Phi đã hứa với bọn họ, ngày thường bọn họ làm công sẽ được tính tiền công, có thể nhờ nhân viên hộ tống gửi cho người được chỉ định, nếu chăm chỉ làm đủ số lượng thuốc nổ thì còn có thể dẫn người nhà đến thăm bọn họ.
Các tử tù cũng coi như tìm được đường sống trong cõi chết, cực kỳ hài lòng với kết quả này, trước mắt ai nấy đều đang cần mẫn làm công, chưa phát hiện có tình huống bỏ trốn.
Thật ra cho dù bọn họ muốn chạy thì cũng không thoát được.
Khu vực chế thuốc nổ có địa hình hiểm trở hơn hẳn so với khu xưởng của Mãn Thương, ba mặt vách đá dựng đứng một mặt là sông Gia Lăng, ra vào đều phải đi thuyền, hơn nữa có khoảng một trung đội nhân viên hộ tống trấn thủ.
Trung đội nhân viên hộ tống này gần như đều là hai nhóm cựu binh sớm nhất, cũng là nhóm người Kim Phi tin tưởng
nhất, ngoài đội cận vệ.
Khoảng thời gian trước thiếu người như thế mà Kim Phi cũng không điều động trung đội đó.
“Thuốc nổ là cái gì?” Ngụy Đại Đồng hỏi.
“Lựu đạn được làm từ thuốc nổ.” Kim Phi giải thích nói.