"Hổ Tử, mẹ ngươi còn ở nhà chờ, mau trở về đi, đừng để cho bà ấy lo lắng".
Kim Phi nói: "Về nhà yên tâm phục hồi sức khỏe. Lần này ngươi bị thương trên đường đi hộ tống, được coi là chấn thương liên quan đến công việc. Ta sẽ thanh toán tiền công cho ngươi trong thời gian hồi phục, khi nào. khỏe lại thì đi làm tiếp”.
"Dưỡng thương cũng có tiền công sao?"
Khi mấy người trong đội hộ vệ nghe thấy vậy, họ có chút ghen tị với Hổ Tử.
Tại sao ta không phải là người bị thương chứ?
Không thì cũng không phải đi làm, năm nhà vài tháng cũng có thể kiếm được tiền.
"Phi huynh, sao thế được?”
Hổ Tử lại xua tay: “Ta nhận tiền công của huynh, nên hộ tống đồ cho tốt, bị bọn thổ phỉ đánh gãy chân là do ta không có bản lĩnh.
Huynh không bắt ta phải chịu trách nhiệm về việc làm mất hàng hóa mà lại trả tiền cho ta đi khám bệnh. Đó đã là một ân huệ lớn rồi. Sao có thể không đi làm mà vẫn muốn tiền công được?
Số tiền huynh đưa cho mẹ ta đã đủ cho chúng ta ăn trong một hai năm rồi, nếu còn không hài lòng thì ta là loại người gì chứ?"
Những nam nhân kia nghe xong cũng gật đầu.
Kim Phi không khỏi thở dài trong lòng, con người thời đại này thật đơn giản.
Hổ Tử bị một chấn thương liên quan đến công việc rất nghiêm trọng, ở thế kỷ 21, Kim Phi sẽ không chỉ chăm sóc chu đáo cho Hổ Tử mà còn phải bồi thường cho hắn một lượng tiền lớn.
Ở Đại Khang, những người dưới đáy đã quen bị áp. bức, chỉ cần người chủ giữ lời hứa và trả lương đúng hạn là họ đã rất hài lòng rồi.
"Hổ Tử, đây không phải là chuyện của một mình ngươi. Trong tương lai, đây sẽ là tấm gương vĩnh viễn cho đội hộ tống. Chỉ cần bị thương khi đi làm việc, ta sẽ chịu trách nhiệm".
Kim Phi nói: "Nếu bị thương hoặc tàn phế thì sẽ được nuôi trong nhà xưởng. Nếu chết sẽ có tiền trợ cấp. Số tiền này sẽ được trả cho đến khi cha mẹ qua đời, và con cái lớn".
Đây là những gì y đã nói khi thành lập đội hộ tống, nhưng không ai coi trọng điều đó.
Vì ở Đại Khang, không có người chủ nào tốt như vậy.
Theo quan điểm của họ, hộ tống cũng đồng nghĩa với bia đỡ đạn.
Kim Phi giao tiền, họ phải giao hàng đến nơi an toàn.
Còn những gì xảy ra trên đường thì đó là trách nhiệm của họ, không liên quan gì đến chủ.
Những người như Kim Phi chính là thiên tử.
Trên thực tế, Kim Phi có thể noi gương những người chủ khác, nhưng y không muốn làm như vậy.
Với khả năng của mình, y có thể quang mình chính đại kiếm được vô số tiền mà không cần phải bóc lột từ
những người lao động cấp dưới.
Làm như vậy có vẻ ngớ ngẩn, nhưng Kim Phi vẫn quyết định làm theo trái tim mình.
"Phi huynh, có câu này của huynh, về sau núi đao biển lửa, ta nguyện đi theo huynh".
Lưu Thiết lau khóe mắt, vỗ vỗ ngực cam đoan. "Ta cũng thết"
Những người đàn ông khác cũng noi gương Lưu Thiết, thậm chí có người còn giơ tay thề.
Có bao nhiêu người chân thành, bao nhiêu người chỉ chạy theo xu hướng, Kim Phi chả buồn để tâm.
Nhìn thấy nhiều bánh cao lương, bí ngô và những thứ khác chất đống lộn xộn trên mấy chiếc xe đẩy, y cười hỏi: "Đây là cái gì?"
Hơn một nửa số người dân ở làng Tây Hà và Quan Gia đều ăn cơm trong nhà ăn của xưởng may. Tất cả thức ăn ở nhà được để dành cho người già và trẻ em. Rất ít người còn ăn cao lương nữa. Lưu Thiết sẽ không mang những thứ này từ huyện phủ đến.
"Đây là phúc của Phi huynh đấy".
Lưu Thiết cười nói: "Tin tức chúng ta giết bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán đã lan truyền ra bốn phương tám hướng. Khi chúng ta đi qua những ngôi làng khác, mọi người đều đặt đồ đạc lên xe của chúng ta, nói rằng họ rất biết ơn vì đã giết được bọn thổ phỉ, giúp họ có cuộc sống tốt đẹp hơn".
"Không chỉ những làng xung quanh, mà huyện lệnh cũng dán thông cáo ở cổng thành nói điều này. Bây giờ ai nhìn thấy đàn ông đi ra từ làng Tây Hà cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên".
"Đúng thế, hôm nay đi ăn. Cửa hàng nghe nói chúng †a đến từ làng Tây Hà, canh thịt quả thật nhiều hơn bình thường".
"Chủ hàng vải thu mỗi xe ít đi hai đồng, công việc cũng nhanh hơn trước rất nhiều".
Những người đàn ông trong đội hộ tống bàn tán sôi nổi.
Ngày nay, bất kể là dân thường làm ruộng hay thương nhân lập tiệm buôn bán trong thành, không ai không ghét bọn thổ phi.
Đặc biệt là trong địa bàn do thổ phỉ kiểm soát ở núi Thiết Quán trước đây, sau khi nghe tin, người dân thường vui hơn cả Tết.
Cho dù những tên thổ phỉ khác muốn thay thế bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, cũng khó có thể chiếm được một vùng đất rộng lớn như vậy trong một hai năm.
Nói cách khác, trong hai năm tới, sẽ không có một tên thổ phỉ nào dám đến các làng mạc và thị trấn xung quanh để thu lương thực nữa.
Thuế quan của triều đình và lương thực nộp hàng năm cho thổ phỉ luôn là hai ngọn núi đè nặng lên đầu thường dân, thậm chí ở ngọn núi bọn thổ phỉ chiếm cứ còn nặng hơn.
Xét cho cùng, thuế quan của chính phủ là ấn định, triều đình quy định là bao nhiêu thì là bấy nhiêu, còn lương thực của thổ phỉ thì do chúng tự đặt ra, năm nào bội thu thì bọn thổ phỉ có thể tăng gấp đôi mức thu.
Hai ngọn núi lúc này đột nhiên biến mất, mọi người tất nhiên sẽ cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, có thể hít một hơi.
Việc biết ơn làng Tây Hà đã giết bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán là chuyện bình thường.
"Thiết Tử huynh, khi hành tẩu bên ngoài cũng nên chú ý một chút. Nếu nghe thấy có mấy tên thổ phỉ đang có kế hoạch thu hoạch lương thực, thì hãy cho ta biết", Kim Phi nói.
"Phi huynh, chẳng nhẽ huynh định quản việc này sao?"
Lưu Thiết ngăn lại: "Điều này sẽ khiến những tên thổ phỉ khác bất mãn".
Thông thường, khi một băng thổ phỉ bị xóa sổ, chẳng bao lâu nữa sẽ có những tên thổ phỉ mới chiếm đóng. truyện teen hay
Đương nhiên, chỉ cần bọn thổ phỉ mới nổi dậy không phải là những kẻ ngu ngốc quá tự tin, chúng sẽ không dám đến làng Tây Hà và Quan Gia để thu lương thực đâu, cũng như không dám ngăn cản những người hộ tống ở làng Tây Hà.
Tuy nhiên, nếu Kim Phi chiếm địa bàn của bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán, còn không thu lương thực, tương đương với việc vi phạm quy tắc của bọn thổ phỉ, điều này sẽ khơi dậy sự bất mãn của tất cả bọn thổ phỉ ở Kim Xuyên.
Theo quan điểm của Lưu Thiết, không cần làm điều này.
"Không cần quản họ", Kim Phi nói: "Xưởng dệt sẽ còn được mở rộng hơn nữa, chúng ta sẽ sử dụng ngày càng nhiều người hơn trong tương lai. Chắc chắn chúng ta sẽ tuyển dụng những người từ các làng xung quanh và thậm chí cả các thị trấn khác, đến lúc đó vẫn phải xung đột với đám thổ phỉ, bằng không triệt luôn suy nghĩ đó của bọn chúng đi".
Kim Phi còn dám lật bàn của đám quan viên đứng sau bọn thổ phỉ, chẳng nhẽ lại cần để ý đến suy nghĩ của bọn đó à.
"Ta đồng ý với Phi huynh, bọn thổ phỉ kia hết ăn lại nằm, tại sao phải nộp lương thực quanh năm cho chúng?"
"Đúng thế, nếu có thể tiêu diệt được núi Thiết Quán, †a cũng có thể tiêu diệt được những tên thổ phỉ khác!"
"Đúng vậy, kẻ nào dám kéo bè kết phái ở phía tây Kim Xuyên, giết liền!"
Những người đàn ông trong đội hộ tống lên tiếng ủng hộ quyết định của Kim Phi.
Ngay cả những cựu binh đi sau Thiết Chùy cũng nắm chặt tay.
Lưu Thiết trừng mắt nhìn đám người hỏi: "Phi huynh đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi”, Kim Phi chậm rãi gật đầu. "Thế thì được, ta sẽ chú ý".
Lưu Thiết gật đầu đồng ý.
Kim Phi đang định nói thì nghe thấy tiếng động lớn từ trong làng truyền đến.
Sau đó liền thấy Tiểu Ngọc chạy ra khỏi con hẻm, mái tóc đen xõa trên vai rối tung, chân đi dép rơm cũng chỉ còn lại một chiếc, trông rất chật vật.
"Tiểu Ngọc, muội bị sao vậy?"
Lưu Thiết vội vàng chạy đến với con dao bổ củi.
Kim Phi cũng hơi nhíu mày.
Tiểu Ngọc sinh ra trong nhà của trưởng làng và có cuộc sống khá giả hơn những người nông dân khác, cô ta hiếm khi làm việc trên cánh đồng dưới ánh nắng mặt trời, cũng là một người đẹp nổi tiếng ở làng Tây Hà.
Chẳng lế làng vừa tốt lên một chút mà đã xuất hiện bất lương rồi sao?